🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đứa bé chết yểu luôn là nỗi ám ảnh của bà ta, tình cờ Thu Thực cùng tuổi với đứa bé đó, nên Tam di thái mềm lòng hơn.

 

Một người như vậy sao lại hại Thu Thực?

 

"Đêm qua khi Thu Thực vào phòng hầu hạ, Lão gia đã nhìn cô ấy thêm một lần." Xuân Hoa nói tiếp.

 

Tôi chợt hiểu.

 

Tam di thái không phải từ đầu đã là Tam di thái, ban đầu bà ta chỉ là một cô hầu quét dọn hạng thấp nhất trong sân Nhị phu nhân.

 

Đêm đó Lão gia say rượu, hấp tấp đến phòng Nhị phu nhân, nhưng vẫn bị cự tuyệt như thường lệ.

 

Lão gia tức giận, túm lấy Tam di thái đẩy xuống đất, vừa đẩy vừa lột quần áo.

 

Thế là Tam di thái trở thành Tam di thái.

 

Một cô hầu lên làm thiếp thất tất nhiên sợ nhất là Lão gia để mắt đến hầu gái khác.

 

Mà trong phủ, mạng một cô hầu chẳng đáng giá gì.

 

Huống chi Thu Thực chỉ là một cô hầu nấu nước hèn mọn nhất.

 

4

 

Từ phòng Tam di thái vang lên tiếng gọi: "Hạ Diệp, chết đâu rồi? Mặt trời lên cao rồi còn không đến hầu hạ?"

 

Giọng bà ta the thé như lưỡi cưa hỏng, kéo căng sợi dây thần kinh mong manh của tôi.

 

Da đầu tôi tê dại, những chỗ bị bà ta đánh lại âm ỉ đau.

 

Tôi đành gác lại suy nghĩ, vội chạy khỏi phòng nấu nước, vòng qua cây hòe trong sân, rảo bước vào phòng.

 

Sau bức rèm châu, Tam di thái đang thong thả tựa người trước gương đồng.

 

Một cô hầu nhỏ đang cầm một lọn tóc chải cho bà ta.

 

Sân Tam di thái chỉ có ba hầu gái, Thu Thực đã chết, chỉ còn tôi và Xuân Hoa. Nhưng Xuân Hoa đang ở phòng nấu nước, vậy cô hầu này là ai?

 

Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng tôi vẫn quỳ xuống hành lễ cung kính.

 

Dậy muộn đã là phạm lỗi, nếu không cung kính khó tránh khỏi một trận đòn.

 

Kỳ lạ là Tam di thái không làm khó, chỉ chì chiết vài câu rồi bảo tôi đứng dậy.

 

Tôi run rẩy đứng ngoài phòng, không dám thở mạnh, không biết lần này bà ta tính kế gì.

 

"Chị Hạ Diệp, em còn vụng về, chị vào chải đầu cho thái thái nhé!" Cô hầu bên cạnh Tam di thái phá tan sự im lặng.

 

Giọng nói này...

 

Tôi ngẩng phắt đầu, mắt mở to không thể tin nổi.

 

Giữa ban ngày trời quang, nhưng hơi lạnh vẫn thấm vào tận xương tủy, khiến lưng tôi lạnh toát.

 

Nụ cười duyên dáng trước mắt hòa lẫn với khuôn mặt không nhắm mắt trong hố đất.

 

Một luồng gió thổi qua, cả người tôi đều nổi hết da gà.

 

Thấy tôi đờ đẫn, cô ấy nắm tay tôi kéo đến chỗ Tam di thái.

 

Bàn tay cô ấy ấm áp mềm mại, đầu ngón tay hơi thô ráp vì đun nhiều củi.

 

Như một người bình thường.

 

Nhưng tôi sợ đến nỗi lông tóc dựng đứng.

 

Tôi dám chắc, cô ấy không phải người!

 

Vì trên người cô ấy bốc mùi thối rữa nồng nặc, xộc thẳng lên đỉnh đầu, giống hệt mùi đêm qua.

 

Mùi đó, như một xác chết trương phềnh bị sóng đánh dạt vào bờ, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng chạm vào sẽ lộ ra lớp thịt thối rữa bên trong.

 

Chỉ cần ngửi một lần, cả đời không thể nào quên được.

 

5

 

Thu Thực đưa tôi đến chỗ Tam di thái rồi rời khỏi phòng.

 

Thấy tôi xanh xao, Tam di thái không bắt làm việc, chỉ dặn nghỉ ngơi.

 

Thu Thực rõ ràng đã chết, sao lại trở về?

 

Mùi thối rữa trên người cô ấy nồng thế, sao Tam di thái như không ngửi thấy vậy?

 

Trong lòng quá nhiều nghi hoặc, nhưng vì sợ hãi tôi đã mất hết lý trí, chỉ run giọng nói: "Thái thái, oan hồn Thu Thực về đòi mạng chúng ta rồi!"

 

Giọng nói của tôi không giấu nổi sợ hãi.

 

Tam di thái nheo mắt, ánh mắt tình tứ ấy nhìn tôi đầy khó hiểu.

 

Câu trả lời của bà ta khiến tim tôi lạnh hơn!

 

Bà ta nói Thu Thực vẫn sống tốt, mắng tôi sao dám trù cô ấy chết!

 

Bà ta còn nói trên người Thu Thực làm gì có mùi thối!

 

Tam di thái khẳng định chắc chắn là do tôi lười biếng nên bịa chuyện, mắng một trận rồi đuổi ra.

 

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Sao Tam di thái như đã quên hết chuyện đêm qua?

 

Tôi hoàn toàn rối loạn, vội vàng đi tìm Xuân Hoa.

 

Nhưng câu trả lời của cô ấy giống hệt Tam di thái, nói Thu Thực tối qua hầu tắm xong đã về phòng, còn tôi thì không hiểu sao nửa đêm lại chạy ra ngoài, khi trở về cả người đều ướt sũng.

 

"Không đúng! Thu Thực rõ ràng đã chết rồi, tôi tận mắt thấy xác cô ấy mà!"

 

Xuân Hoa sờ trán tôi, hỏi có phải sốt cao nên hoang tưởng không.

 

Tôi không tin nên điên cuồng tìm tấm vải đêm qua dùng để bọc xác Thu Thực.

 

Tôi nhớ tấm vải đó dính đầy máu.

 

Xuân Hoa nhìn tôi như kẻ điên rồi lật ra một tấm vải trắng tinh ra.

 

Tấm vải sạch sẽ, không một vết máu, thậm chí còn không có một hạt bụi!

 

Không đúng! Không thể thế được!

 

Đêm qua rõ ràng tôi đã dùng tấm vải này bọc xác, khi về đến nhà đã vứt ngay dưới bàn, còn chưa kịp giặt mà.

 

"Không đúng! Tất cả đều không đúng! Các người đang lừa tôi!"

 

Tôi gào thét điên cuồng, muốn chứng minh Thu Thực đã chết.

 

Nhưng lời nói của Tam di thái, lời của Xuân Hoa, tấm vải sạch, tất cả đều nói rằng tôi đang hoang tưởng.

 

Trong lòng tôi rối như tơ vò, không thể gỡ ra được.

 

Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, phải chăng bản thân mình đã nhầm ác mộng thành hiện thực?

 

Nhưng mùi thối rữa trên người Thu Thực giải thích sao đây?

 

"Đúng rồi! Xác của Thu Thực!"

 

Một tia sáng lóe lên, tôi nhớ ra đêm qua mình đã chôn cất Thu Thực dưới mưa.

 

Chỉ cần tìm được xác trên núi, sẽ chứng minh tôi không sai!

 

Nghĩ vậy, tôi không kịp giải thích gì đã vội vã chạy đi, vô tình va phải Thu Thực vừa vào cửa.

 

Tôi hoảng hốt, sợ hãi vung tay không cho cô ấy đỡ.

 

Ai biết thứ trước mặt này là Thu Thực, là ma, hay quái vật gì chứ?

 

6

 

Tôi loạng choạng chạy ra cửa, hướng về phía sau núi.

 

Gió rít bên tai, cổ họng tôi đau rát vì thở gấp, chẳng mấy chốc, một mùi tanh nồng nặc như máu loang ra khắp nơi.

 

Tôi gồng mình chịu đựng cơn khó chịu trong người cùng cái đầu choáng váng, vội vã chạy về phía núi sau.

 

Chỉ cần tìm được thi thể Thu Thực, tôi sẽ chứng minh được mình không sai!

 

Nhưng trong lòng lại không ngừng nảy sinh hoang mang: Nếu trên núi không có xác Thu Thực thì sao?

 

Tình huống tốt nhất là tất cả chuyện đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, do sốt cao nên tôi lẫn lộn giữa mơ và thực.

 

Còn mùi hôi thối kỳ quái kia, có lẽ do mũi tôi khó chịu mà tạo ra ảo giác.

 

Nhưng còn một khả năng kinh khủng khác.

 

Mùi trên người Thu Thực vô cùng nồng nặc, tôi chắc chắn đó là mùi tử thi thối rữa nhiều ngày.

 

Nếu núi sau không có xác cô ấy, phải chăng cô ấy đã sống lại từ cõi chết?

 

Thu Thực chết một cách kỳ lạ, hay là oan hồn cô ấy về báo thù?

 

Nhưng ai đã giết Thu Thực?

 

Có phải Tam di thái?

 

Hay là Lão gia?

 

Đầu óc rối bời, tôi không thể lý giải ngay được. Vừa chạy vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến gần nơi chôn xác đêm qua.

 

Tôi bước chậm lại, nuốt nước bọt lo lắng, tim đập thình thịch.

 

Một vùng đất có màu khác biệt, đậm hơn và ẩm ướt hơn.

 

Đúng là nơi tôi chôn Thu Thực tối qua.

 

Giờ thì chắc chắn, ký ức tôi không sai. Đêm qua tôi đã lên núi, bằng không không thể giải thích sự khác thường này.

 

Bây giờ chỉ cần kiểm tra xem trong mộ có thi thể Thu Thực hay không.

 

Tôi lục tìm xung quanh, nhặt lại cái xẻng vứt bừa trong cỏ đêm qua, bắt đầu đào bới.

 

Đêm qua mưa nên đất khá mềm. Vừa đào vài nhát, lưỡi xẻng đã chạm vào thứ gì đó mềm mềm.

 

Chắc chắn là xác của Thu Thực!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.