Mùi hôi thối quen thuộc từ từ rỉ ra từ thi thể Nhị phu nhân, tôi chợt hiểu, có lẽ Nhị phu nhân cũng là người chơi như Tam di thái đã nói.
Nếu vậy, ngày mai Nhị phu nhân chắc chắn sẽ sống lại.
Nhị phu nhân ngày mai sẽ hồi sinh.
Tôi nên vui mừng.
Nhưng không hiểu sao, mắt tôi cay xè, trong lòng như bị nhét đầy bông gòn, nghẹn ứ.
Rõ ràng tôi và Nhị phu nhân chỉ một lần gặp, rõ ràng tôi chỉ nhặt giúp bà ấy miếng ngọc bội.
Sao bà ấy sẵn sàng liều mạng cứu tôi?
Cứ thế, tôi ngồi thẫn thờ bên thi thể Nhị phu nhân, một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, bà Đào đẩy cửa đi vào, ánh nắng chói chang tràn vào, chiếu lên thi thể Nhị phu nhân.
Nhưng bà Đào như không nhìn thấy thi thể đó.
Bà ta chửi rủa, nắm tai lôi tôi ra ngoài.
"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm nổi, uổng công phu nhân coi trọng cô."
Khi tôi bị xô vào phòng Đại phu nhân, bà vẫn đang lễ Phật, làn khói hương cuộn lên bao phủ khuôn mặt.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của Đại phu nhân.
"Cốc, cốc, cốc..."
Tiếng dùi gõ mõ kéo dài dây thần kinh căng thẳng vì thức trắng đêm của tôi, khiến chân mày tôi giật liên hồi.
Một lúc lâu sau, tiếng mõ ngừng.
Giọng Đại phu nhân ôn hòa vang lên, "Cho nó một cơ hội nữa."
Cho tôi một cơ hội nữa là sao?
Tôi nhớ lại thân hình nhăn nheo trắng hếu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hau-bi-giet-tro-lai-roi/2789135/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.