🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

34

 

Đến trước phòng Đại phu nhân, tôi không thể bò nổi nữa, toàn thân chỉ còn ngón tay cử động được.

 

Lão gia phía sau dường đã như chán chơi trò này, chuẩn bị kết liễu tôi.

 

Sát khí mãnh liệt đến mức không cần quay đầu cũng cảm nhận rõ.

 

Chỉ còn một bước nữa...

 

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

 

Xin lỗi, tôi không hoàn thành được kỳ vọng của mọi người.

 

Nhưng ngay trước khi nhắm mắt, tôi thấy một vật trắng toát đằng xa đang cử động.

 

Nơi Lão gia đi qua, mọi quái vật hình người đều tránh xa. Lẽ ra trong sân này không nên có sinh vật sống nào ngoài tôi và Lão gia.

 

Có lẽ là ảo giác trước khi chết.

 

Tôi cố nghĩ, định nhắm mắt, nhưng vật đó cử động mạnh hơn.

 

Tôi mở to mắt, lóe lên một suy đoán.

 

Khí sát phía sau đột nhiên tan biến, hóa ra Lão gia cũng bị vật đó thu hút, bước đến xem xét.

 

Đây chính là thời cơ tốt nhất để lấy khế ước!

 

Không biết sức mạnh từ đâu trào ra, vừa rồi tôi còn không cử động được, giờ tôi lại có thể dùng nắm đấm chống đẩy bò đi.

 

Ngón tay gãy hết, chỉ có thể dùng nắm đấm.

 

Mỗi lần bò, đau đớn xé lòng lại ập đến.

 

Cơn đau chất chồng, nhưng tôi không dám chậm lại dù một giây.

 

Khi tôi bò vào trong phòng, một tiếng nổ lớn vang lên ngoài cửa. Tôi ngoái lại nhìn, chỉ thấy một hạt tràng hạt nhỏ văng ra.

 

Lão gia quay đầu, không thấy bóng tôi đâu.

 

Như chợt nhận ra điều gì, lão ta không thể duy trì hình dáng người nữa, thịt mỡ phình to, xé rách quần áo.

 

Lão biến thành quái vật hình người, nhưng nhanh nhẹn hơn nhiều, gần như "xoẹt" một cái đã đứng trước mặt tôi.

 

Thân hình quá khổ làm sập xà nhà.

 

Gỗ mục nát đổ sập xuống, đập vào đầu tôi.

 

Trước khi mất ý thức, tôi nở nụ cười, nhướng mày về phía "Lão gia", giơ cao xấp khế ước bán thân dày cộm.

 

Trong ánh mắt kinh hãi, biến dạng của lão, tôi yên tâm nhắm mắt.

 

— HẬU KÝ —

 

Khế ước bán thân bay lả tả trong không trung.

 

Mỗi tờ đều ghi một cái tên.

 

Là tên của những người phụ nữ đáng thương đã bị lãng quên tên tuổi, trong hậu trạch nhà họ Lâm.

 

Khế ước rơi xuống, tên trên giấy bỗng phát sáng, từng sợi tơ mỏng phát ra ánh sáng vàng nhạt chậm rãi hiện ra.

 

Một đầu gắn với tên trên khế ước, một đầu nối với những bộ xương trắng rải rác khắp nhà họ Lâm.

 

Theo sợi tơ, những bộ xương trắng cử động.

 

Xông vào quái vật hình người, xông vào Lão gia, xông vào từ đường của Lâm phủ.

 

[Hậu ký của Đại phu nhân]

 

Thứ *****ên rơi xuống là hai tờ hôn thư đỏ, lẽ ra chúng không phải khế ước bán thân, nhưng trong hậu trạch nhà họ Lâm, chúng chẳng khác gì cả.

 

Tờ *****ên ghi tên Hoàng Uyển Khanh.

 

Trước khi trở thành Đại phu nhân, tôi từng có một cái tên đẹp.

 

Hoàng Uyển Khanh.

 

Như cái tên, tôi là người phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn.

 

Cha làm việc ở huyện nha, mẹ xuất thân từ gia đình nho giáo.

 

Tuy không giàu có, nhưng so với những gia đình nghèo mù chữ, đã là quá tốt.

 

Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi nữ giới, dạy cách phụng sự chồng con, dạy rằng đàn ông là trời là đất, là nền tảng của phụ nữ hậu trạch.

 

Trước khi lấy chồng, tôi từng mơ về hình bóng tương lai, thậm chí thầm thích chàng trai thường mang bánh đến tặng.

 

Nhưng khi cha gả tôi vào nhà họ Lâm, tôi không phản đối hay bất mãn, ngoan ngoãn một mình đến nơi xa lạ, dù trước khi thành thân chưa từng thấy mặt Lâm công tử.

 

Cha tôi từng nói rằng công tử Lâm sau này ắt sẽ có thành tựu lớn, quả nhiên ông ta từ một huyện nhỏ bé đã lên tới kinh thành.

 

Lâm công tử biến thành Lâm Lão gia, tôi cũng từ Hoàng Uyển Khanh trở thành Đại phu nhân.

 

Địa vị của Lâm Lão gia ngày càng cao, số phụ nữ trong hậu trạch cũng ngày càng nhiều.

 

Đêm *****ên mỗi người mới bước vào cửa, Lão gia đều sẽ đến phòng tôi, khóc lóc nói những người phụ nữ kia đều là do các đại nhân khác nhét vào, ông ta với họ chỉ là diễn trò, ứng phó trên quan trường mà thôi.

 

Lão gia nói, người ông yêu nhất vĩnh viễn chỉ có tôi.

 

Tôi mỉm cười ôn nhu, chấp nhận tất cả lời dối trá và lừa gạt của Lão gia, không bao giờ vạch trần, cũng không bao giờ khóc lóc.

 

Những người phụ nữ trong hậu trạch ngày càng nhiều, rồi lại ngày càng ít.

 

Như thể bị một lời nguyền nào đó, nhà họ Lâm không có một đứa trẻ nào có thể chào đời thành công.

 

Có lẽ từ lúc đó, tôi đã đam mê lễ Phật.

 

Tôi gõ mõ, lần tràng hạt, ngồi trang nghiêm trước tượng Phật.

 

Phía sau tôi, vô số bóng ma giơ nanh múa vuốt, có của phụ nữ, có của trẻ nhỏ.

 

Tôi nghĩ, những người phụ nữ qua lại kia, đều chỉ là khách qua đường trong hậu trạch mà thôi.

 

Chỉ có tôi, mãi mãi là Đại phu nhân của nhà họ Lâm.

 

[Hậu ký của Nhị phu nhân]

 

Tên trên tờ hôn thư thứ hai là Hồ Uẩn Nhi.

 

Nhị phu nhân tên là Hồ Uẩn Nhi, trước khi gả vào nhà họ Lâm, mười lăm năm cuộc đời tôi đều thuận buồm xuôi gió.

 

Cha là đại quan trong triều, mẹ là quý nữ cao môn.

 

Là con gái đích duy nhất trong nhà, tôi được hưởng trọn tình yêu thương của cha mẹ.

 

Ngoài ra, trong lòng tôi còn có một vị công tử thanh phong tế nguyệt.

 

Hai người tương tư tương tưởng.

 

Nhưng người đó chỉ là một tiểu thị vệ nhỏ bé ở kinh thành, để có thể cưới được tôi, người đó đã nhập ngũ, thề lập công danh sự nghiệp, dùng kiệu tám người khiêng để đón người con gái mình yêu.

 

Miếng ngọc bội kia, chính là người đó tặng tôi trước lúc lên đường.

 

Tôi nắm chặt ngọc bội, ngày đêm mong ngóng, ngày đêm cầu nguyện.

 

Cuối cùng, tin thắng trận truyền về kinh thành.

 

Người đó gửi thư về: "Anh vẫn bình an, sẽ sớm về cưới em."

 

Tôi ôm bức thư khóc rất lâu, cũng cười rất lâu.

 

Những ngày tháng u uất đã có lối thoát, trong lòng tôi vui sướng, liền nhận lời mời dự tiệc của các chị em trong phòng khuê.

 

Khi ăn cơm, tôi vô ý làm đổ chén nước, nước đổ đầy người, liền rời tiệc đi thay quần áo.

 

Lâm Lão gia cũng ở bữa tiệc đó, say khướt, liếc mắt đã thấy người con gái tuyệt sắc nhất trong đám đông. Thấy tôi rời tiệc, Lâm Lão gia đuổi theo.

 

Tôi bị c**ng bức một cách thô bạo, còn bị mọi người đi ngang qua nhìn thấy.

 

"Cô ta dụ dỗ ta trước!"

 

Chỉ một câu nói, tôi đã rơi vào vực thẳm ngàn trượng.

 

Vô liêm sỉ, d@m đãng, hèn hạ...

 

Vô số từ ngữ vốn chẳng liên quan gì đến tôi đều đổ dồn về phía tôi.

 

Tôi sợ hãi, tôi bất lực, tôi đau khổ.

 

Tôi muốn chui vào vòng tay cha mẹ, nhưng cha lại mặt lạnh gả tôi cho kẻ đã làm nhục tôi, mẹ than thở khuyên tôi sự đã rồi chỉ có thể chấp nhận.

 

Thế giới của tôi sụp đổ.

 

Tôi khóc lóc, trách móc cha mẹ sao không tin mình.

 

"Chúng ta tin con, nhưng tin thì sao được? Mọi người đều đã thấy, dù là giả cũng thành thật rồi. Uẩn Nhi, ở kinh thành không còn nhà tử tế nào muốn nhận con nữa đâu."

 

Tôi tuyệt vọng.

 

Đột nhiên, trong mắt tôi bùng lên tia sáng cuối cùng, còn anh ấy, anh ấy nhất định sẽ về cưới tôi!

 

Nhưng tôi đợi hết ngày này qua ngày khác, người đó vẫn không đến.

 

Chỉ có lễ vật hỷ của nhà họ Lâm gửi đến.

 

Nhìn những thứ đỏ chót đó, tôi buồn nôn muốn ói.

 

Đại quân đã về triều từ lâu, nhưng người đó vẫn không đến.

 

Tôi muốn đến tận nơi hỏi, nhưng khi sắp bước ra cửa lại không dám.

 

Chuyện của tôi đã lan truyền khắp kinh thành.

 

Có lẽ tôi không nên tự mình đi nhục nhã.

 

Tia sáng cuối cùng trong mắt tôi tắt ngấm.

 

Tôi nhịn buồn nôn mặc áo cưới, bước lên kiệu. Tiếng kèn suona vang dội, tôi nắm chặt chiếc ngọc bội đã mòn vẹt vì cầm nắm, dưới tấm khăn che mặt đỏ, những giọt nước mắt lã chã rơi.

 

Ba ngày sau khi về nhà chồng, tôi về thăm nhà.

 

Khi bước xuống kiệu, một bóng người gầy gò tiều tụy xông đến trước mặt tôi, người đó râu ria xồm xoàm, người đầy mùi hôi.

 

Tôi nhìn kỹ rất lâu, mới liên tưởng được người trước mắt với hình bóng thanh phong tế nguyệt trong lòng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.