“Sư tỷ!”
“Sư bá?”
Tức Mặc Ảnh cuối cùng cũng thấy đầu óc tỉnh táo, khẽ nhíu mày: “Vậy thì, bị trúng độc có thể khiến linh lực biến mất… không có linh lực, tất nhiên không thể kích phát linh thạch rồi…” Hắn trầm ngâm một lúc, rồi quay sang hỏi: “Sư bá, ta thật sự bị trúng độc sao?”
“Tám chín phần là vậy.” Huyền Thu Thủy mặt không cảm xúc: “Không thì ngươi nghĩ vì sao sư tôn ngươi thấy ta lại như chuột thấy mèo, lại vội vàng kéo ta về đây?”
“Sư tôn?” Tức Mặc Ảnh khó nén kích động. Chẳng lẽ từ đầu sư tôn đã tin hắn, còn sớm nhận ra có điều không ổn?
“Khụ…” Thẩm Mặc Ly khẽ ho hai tiếng, nói: “Ta đoán thế, chứ không thì làm sao giải thích chuyện linh thạch không phát sáng?” Rồi lại quay sang Huyền Thu Thủy, khẽ cầu: “Sư tỷ tốt của ta, A Ảnh xin nhờ tỷ chăm sóc.”
“Hừ, đồ bạch nhãn lang.” Huyền Thu Thủy rủa thầm một tiếng rồi quay vào nội thất, bỏ lại một câu: “Vào đây với ta!”
Thẩm Mặc Ly ra hiệu cho Tức Mặc Ảnh mau theo vào, còn bản thân thì đứng lặng dưới cửa sổ, cả người căng cứng. Tuy thân thể đã lành, nhưng mỗi lần gặp Huyền Thu Thủy vẫn thấy chột dạ. Nếu không phải vì đồ đệ trúng độc, y có đánh chết cũng không muốn về Nam Phong.
Một nén nhang sau, hai người một trước một sau bước ra khỏi nội thất.
“Là Nhuyễn Linh Tán.” Huyền Thu Thủy nói ngắn gọn.
Thẩm Mặc Ly trầm ngâm: “Hình như là độc từ Bách Luyện Các?”
“Phải.”
Thẩm Mặc Ly lại lặng lẽ suy nghĩ, rồi hỏi Tức Mặc Ảnh: “A Ảnh, lúc ta hỏi ngươi trên đài thử luyện, ngươi nghĩ ra chưa?”
Tức Mặc Ảnh đáp: “Sư tôn, hôm qua ta…” Hắn dừng lại, liếc nhìn Huyền Thu Thủy, rồi mới tiếp: “Hôm qua sau khi rời người, ta luôn ở cùng sư thúc Vân Tước để chuẩn bị cho nghị sự khai mạc, không hề tiếp xúc với người của Bách Luyện Các.”
“Không gặp bất kỳ ai trong Bách Luyện Các?”
“Ta nhớ rõ là không có.”
Thẩm Mặc Ly lặp lại toàn bộ sự việc trong đầu. Vì y ra tay trước, đẩy Vân Tước lên làm người phụ trách chính của sự kiện lần này, thay thế Trưởng lão Phó Phong, nên nội dung không còn đúng theo nguyên tác, tạo ra tình huống bất ngờ, không thể lần theo manh mối cũ.
“Nhuyễn Linh Tán vốn do Bách Luyện Các chế, không phải bí mật. Nếu đúng là người của họ ra tay, chẳng khác gì tự nhận tội, thật sự quá ngu ngốc. Theo ta đoán, chưa chắc người của Bách Luyện Các hạ độc.” Thẩm Mặc Ly phân tích.
“Sư điệt, ngoài Thẩm Mặc Ly và Vân Tước, từ hôm qua đến giờ ngươi còn tiếp xúc với ai?” Huyền Thu Thủy hỏi.
“Không còn ai khác, sư bá. Hôm qua ta cùng sư thúc Vân Tước chuẩn bị xong mọi việc đã khá muộn, cùng sư thúc đến nhà ăn dùng bữa. Khi đó có vài đệ tử của trưởng lão đường cũng đang dùng cơm. Sau đó ta về phòng ngồi thiền tu luyện tới giờ Sửu thì nghỉ ngơi, đến sáng giờ Thìn mới thức dậy.”
“Vậy khả năng cao là ngươi trúng độc ở nhà ăn tối qua.” Huyền Thu Thủy kết luận. “Nhà ăn…”
“Sư tỷ, sao tỷ khẳng định là tối qua? Cũng có thể là sáng nay chứ?” Thẩm Mặc Ly lấy làm lạ, lại hỏi Tức Mặc Ảnh: “Sáng nay ngươi ăn ở đâu? Gặp những ai?”
Huyền Thu Thủy liếc Thẩm Mặc Ly một cái, ánh mắt như chứa đầy ẩn ý, cuối cùng vẫn không nói gì. Thẩm Mặc Ly ngẩn ra: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Sư tôn,” Tức Mặc Ảnh trả lời, “Sáng nay ta vừa tỉnh dậy đã đến Nam Phong, nên chắc chắn không phải trúng độc vào sáng nay.”
Thẩm Mặc Ly ngạc nhiên: “Sáng sớm ngươi đến Nam Phong làm gì?”
“Ta… tìm sư tỷ, nên chắc chắn là trúng độc từ tối qua.” Nói xong, ánh mắt Tức Mặc Ảnh né tránh Thẩm Mặc Ly, hiển nhiên không muốn giải thích thêm.
Thẩm Mặc Ly hơi nghi hoặc, nhưng thấy hắn không muốn nói nhiều thì cũng không ép. Dù sao đứa nhỏ cũng lớn rồi, ai cũng có bí mật. “Vậy thì như sư tỷ nói, vấn đề nằm ở tối qua… nhà ăn… trưởng lão đường…?” Đúng rồi, y đã thay đổi cốt truyện, lợi ích bị ảnh hưởng nhiều nhất chẳng phải chính là Trưởng lão Phó Phong sao? Tên đó vốn bụng dạ hẹp hòi, lần này bị y ép lùi một bước, khả năng hắn ra tay trả đũa là rất lớn. Huống hồ, hắn lại nắm quyền trưởng lão đường, khả nghi nhất.
“Ngươi nghi là lão Phó Phong?” Huyền Thu Thủy hỏi.
Lão Phó Phong à? Xem ra Huyền Thu Thủy cũng chẳng ưa gì lão ta. “Sư tỷ, ta chỉ đoán vậy, chưa có chứng cứ.”
“Không sao, ngươi cứ điều tra ra kẻ hạ độc rồi đến tìm ta. Ta sẽ ‘chiêu đãi’ hắn một bữa ‘tiên đan diệu dược’, trả lại cả vốn lẫn lời.” Huyền Thu Thủy nói: “Mặc Ảnh sư điệt đã được giải độc, sáng mai có thể thi lại.”
“Đa tạ sư tỷ, vậy ta đưa hắn về nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Mặc Ly nói xong liền tính dẫn đồ đệ chạy trốn.
“Thẩm Mặc Ly.” Huyền Thu Thủy gọi giật lại.
“Dẫn hắn về, rồi quay lại Nam Phong.”
“…Vâng.” Thẩm Mặc Ly thầm than: Lo cái gì, cái đó tới! Biết thế đã chẳng đến một chuyến này.
Sáng sớm hôm sau, theo sự sắp xếp đặc biệt của Thẩm Mặc Ly, Vân Tước mở thêm một lượt kiểm tra linh lực.
Trước mặt bốn đại môn phái cùng các môn phái độc lập và tán tu, Tức Mặc Ảnh đặt tay lên linh thạch trong ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người.
Thẩm Mặc Ly đứng xa nhìn lại, một đạo quang mang rực rỡ như ban ngày xé tan lớp sương dày đặc, ào đến trước mặt y. Y khẽ nheo mắt. Nếu nói hôm qua ánh sáng linh thạch mà Ninh Tu và Mộc Thiến Thiến phát ra đẹp tựa dạ minh châu thì ánh sáng hôm nay của Tức Mặc Ảnh chẳng khác nào thái dương trên bầu trời xanh biếc, phá tan sương mù quanh năm bao phủ nơi này, kết nối với ánh dương đang tỏa rạng nơi thung lũng, rọi sáng cả bờ hồ Ngọa Long, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được một khắc “mây tan thấy trời”.
Không gian tĩnh lặng như tờ. Một lát sau, giọng Vân Vân Tướcg lên: “Cô Tuyết Sơn phái, Tức Mặc Ảnh—siêu nhất đẳng!”
Chúng nhân bùng nổ.
Công Tôn Dương giọng như chuông đồng: “Chưởng giáo Thẩm, ngươi thật thu nhận được một đồ đệ tốt a! Ha ha ha! Mối hôn sự này, chúng ta nhất định phải bàn lại cho thật kỹ…”
Đệ tử của Chu Bội Môn xì xào bàn tán: “Tiểu sư đệ nhà mình mà so với hắn thì bị ép hoàn toàn. Mọi người vẫn nói siêu nhất đẳng trăm năm khó gặp, lần trước cũng là chưởng giáo Thẩm nhà họ đấy.”
“Hai mươi năm, Cô Tuyết Sơn phái ra hai người siêu nhất đẳng, mấy môn phái khác sao theo kịp?”
“Tức Mặc Ảnh này nổi tiếng liều mạng tu hành. Trước kia chỉ nghe đồn, hôm nay thật là mở rộng tầm mắt…”
“Chắc là ngày thường chẳng ăn chẳng ngủ, chỉ biết tu luyện nhỉ? Siêng năng thế không biết thiên phú ra sao, nếu thể cốt cũng ưu tú thì thật đáng sợ…”
“Vị Mặc Ảnh sư huynh này không những tuấn tú phi phàm, lại còn xuất sắc đến thế… Nếu có thể được một nam tử như vậy để tâm tới…”
“Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa. Người như thế tầm mắt cao lắm. Ít ra cũng phải là đại tiểu thư nhà họ Vũ Văn mới xứng đôi chứ…”
Môn hạ các nhà, ai nấy trong phái mình vốn là kẻ kiêu hãnh, lúc này sắc mặt muôn vẻ. Thẩm Mặc Ly không đổi thần sắc quét mắt nhìn qua Ninh Tu, thấy hắn bình thản, không rõ vui giận. Lại nghe dưới đài, không ít nữ đệ tử của các môn phái khác xì xào bàn luận…
Vũ Văn tiểu thư? Có phải là đại tiểu thư của Bách Luyện Các, một trong Tứ đại môn phái, chuyên dùng ám khí và tinh thông độc dược? Lúc khảo thí vừa rồi không thấy nàng ta lộ diện.
“Chờ đã!” Một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên giữa đám đông.
Mọi người đồng loạt ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc áo xám, đầu hói gần hết, râu ria xồm xoàm chen lấn mấy bước ra trước hàng đầu, lớn tiếng nói: “Tên tiểu tử này hôm qua khi đo linh lực thì ánh sáng yếu hơn cả đom đóm, hôm nay lại đột nhiên rực rỡ như trân châu! Hắn là người phái Cô Tuyết Sơn các ngươi, ai dám chắc mấy người không giở trò sau lưng, động tay chân với linh thạch?”
Lập tức trong đám đông có người gật đầu tán đồng, bàn tán xôn xao.
“Ngươi là ai? Ăn nói xằng bậy gì đó?” Mộc Thiến Thiến nổi giận, quát lớn: “Cô Tuyết Sơn chúng ta là đại phái trăm năm, sao có thể làm ra chuyện thấp hèn như vậy!”
“Ta là ai không quan trọng, thi tuyển phải công bằng công chính, chẳng lẽ không được chất vấn sao? Đây là mười năm một lần khảo hạch, Đan Hoán Vận lại là linh đan người người khao khát, càng phải cẩn thận!” Trung niên áo xám nói không nhanh không chậm.
Lúc này, Vân Tước nhìn về phía Thẩm Mặc Ly dò hỏi, y nhẹ gật đầu.
“Vị đạo hữu đã có nghi ngờ, vậy xin mời lên thử nghiệm một phen, kết quả ra sao sẽ rõ ngay.” Vân Tước cao giọng nói.
“Ta chỉ là một tán tu bình thường, không tham gia đại khảo, chẳng qua nghe danh mà đến xem náo nhiệt, thử làm gì? Không thử không thử.”
Mộc Thiến Thiến chế giễu: “Cứ tưởng là nghĩa sĩ trượng nghĩa gì, hóa ra chỉ dám giở trò sau lưng, không dám tự mình đo thử, chắc sợ bản thân đến ánh đom đóm còn không phát ra nổi, ngại mất mặt đúng không?”
Phía dưới vang lên một trận cười ầm ĩ.
“Hừ!” Trung niên kia quay lưng bỏ đi, không hề bị lay động.
“Đạo hữu không tin phái ta công chính, lại không muốn tự mình nghiệm chứng, vậy đạo hữu nghĩ nên làm sao mới phải?” Vân Vân Tước kiên nhẫn hỏi.
“Rất đơn giản. Bao nhiêu người ở đây, chỉ cần gọi một người đã đo hôm qua lên thử lại xem kết quả có trùng khớp hay không là biết ngay thật giả.”
“Hừ, đo thì đo! Thật giả tự phân! Để ta!” Mộc Thiến Thiến bước lên muốn đo lần nữa.
“Ngươi là người phái Cô Tuyết Sơn, cùng một giuộc với tên kia, hắn làm được trò gì, ngươi cũng làm được. Không tính.” Trung niên xoa râu nói.
“Ngươi! Đồ hói nhà ngươi đừng có quá đáng!” Mộc Thiến Thiến trợn mắt, tức đến mắng ầm lên. Sao lại có kẻ vô lại đến vậy!
“Mộc sư tỷ, chi bằng để ta!” Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía Chu Bội môn.
Mộc Thiến Thiến ngoảnh đầu, thì ra là sư đệ Chu Bội môn – Ninh Tu, người mà hôm qua khi khảo nghiệm, ngay cả sư tôn nàng cũng hỏi qua là ai.
Ninh Tu thân hình cao ráo, vài bước đã lên đến đài, chiếc quạt ngọc trong tay nhẹ nhàng khép lại, không thèm liếc nhìn trung niên kia lấy một cái, chắp tay thi lễ với Vân Tước, đôi mắt lại dừng trên người Mộc Thiến Thiến, giọng vang rõ ràng: “Đệ tử Chu Bội môn – Ninh Tu, nguyện lên đài đo lại linh lực, giải nghi hoặc cho chư vị đạo hữu.”
“Ninh sư điệt, mời.” Vân Tước nâng tay đáp.
Mắt Mộc Thiến Thiến sáng bừng, nở một nụ cười ngọt ngào: “Tốt quá, Ninh Tu, sư đệ, cảm ơn ngươi đã giúp.”
Ninh Tu cũng mỉm cười dịu dàng như nước xuân tan băng, đôi mắt cong cong, mặt trắng như ngọc: “Ta rất sẵn lòng giúp sư tỷ, không cần khách sáo.”
Mặt Mộc Thiến Thiến bỗng đỏ bừng.
Ninh Tu nhẹ nhàng đáp xuống đài, hai tay tụ linh, từ từ truyền vào linh thạch.
Viên linh thạch ban đầu xám xịt lại dần trở nên trong suốt, rồi phát ra ánh sáng lấp lánh như ngọc trai, chói sáng rực rỡ, hoàn toàn trùng khớp với kết quả hôm qua.
“Thấy chưa hả đồ hói! Ánh sáng của Ninh sư đệ rõ ràng là cấp Giáp! Giống hệt hôm qua, linh thạch này hoàn toàn bình thường, chẳng có vấn đề gì cả, ngươi còn gì để nói không?” Mộc Thiến Thiến hớn hở, đắc ý ra mặt.
Nam nhân trung niên kia thấy vậy cũng chẳng còn gì để nói, lặng lẽ rút lui.
“Nếu còn ai nghi ngờ, cứ việc lên đài nghiệm chứng!” Vân Tước đứng trên đài cao giọng nói, “Nếu không, thì đợt khảo nghiệm thứ nhất đến đây kết thúc. Kết quả của các thí sinh sẽ được công bố tại tiền viện Trung Phong nghị sự điện sau hai canh giờ…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.