Tức Mặc Ảnh cố nuốt xuống cơn nghẹn, cất giọng khàn khàn hỏi: “Thế còn sư bá Huyền, người nói thế nào?”
“Sư bá nói…” Mộc Thiến Thiến bắt chước khẩu khí của Huyền Thu Thuỷ: “Ngươi có loại suy nghĩ này là bởi vì ngươi đã quên mất Mặc Ly lúc nhỏ, nếu ngươi nhớ được, đã chẳng nói ra mấy lời ấy.”
“Sư tôn lúc nhỏ ư?”
“Phải, sư bá nói, sư tôn hồi nhỏ chính là kiểu tính cách như bây giờ. Chỉ là sau khi gánh trên vai trách nhiệm truyền nhân của chưởng giáo, mới dần dần trở nên nghiêm nghị như chúng ta quen thuộc.” Mộc Thiến Thiến tiếp lời: “Sư bá còn nói, từ nhỏ đến lớn sư tôn mỗi lần sinh bệnh đều là bà ấy điều trị, lần này bị thương rất nặng, thần hồn tổn hại.”
“Nói như vậy thì…” Tức Mặc Ảnh bỗng thấy mũi mình cay cay. Sư tôn thời thơ ấu vốn là người như vậy… Chẳng lẽ bao năm qua, người vẫn luôn đè nén bản tính thật sự của mình sao?
“Thế sư bá đã bắt mạch xác nhận chưa?” Tức Mặc Ảnh hỏi tiếp.
“Cái này thì… chưa kịp…” Mộc Thiến Thiến còn chưa nói hết câu, liền bị tiếng gọi của Vân Tước ngắt lời:
“Thí sinh tiếp theo, đại đệ tử của chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn — Mộc Thiến Thiến!”
“Tiểu Mặc Ảnh, ta lên thi trước nhé, lát nữa nói tiếp!”
“Vâng, sư tỷ cố lên!”
Mộc Thiến Thiến bước lên đài giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò, soi xét; rồi một khắc sau lại giữa muôn ánh mắt kính phục, tán thưởng, khâm phục mà bước xuống. Việc đầu tiên nàng làm là chạy về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840531/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.