Khi Thẩm Mặc Ly trọng thương trở về, hôn mê bất tỉnh, hắn lo lắng tự trách, mỗi ngày đều ngồi dưới thác nước mà sư tôn phạt hắn để tự răn bản thân – vì hắn không đủ mạnh, khiến sư tôn phải mạo hiểm vì mình.
Thẩm Mặc Ly sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, việc đầu tiên lại là đến Thiện Phạt Đường tìm hắn. Sau đó là vô số quan tâm, thiên vị, cùng sự thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, khiến hắn như rơi vào trong ảo giác.
Khi một kẻ lữ hành khô khát lâu ngày nơi sa mạc gặp được ốc đảo, điều đầu tiên sẽ là nghi ngờ chính mình.
Liệu bản thân có phải đang hoa mắt sinh ảo giác?
Gặp mưa ngọt sau cơn hạn hán tất nhiên có thể khiến người ta như bay trên mây, nhưng điều hắn sợ hơn cả, là nếu mình tin là thật, rồi tất cả lại chỉ là gương hoa nước nguyệt (*),hóa thành hư ảo thì phải làm sao?
(*) Gương hoa nước nguyệt (镜花水月): hình ảnh trong gương, bóng trăng đáy nước – chỉ những điều đẹp đẽ nhưng hư ảo, không thể nắm bắt.
Hắn sợ, sợ rằng nếu đưa tay ra chạm vào, thì điều mình thấy được vẫn chỉ là giả dối, là bong bóng hy vọng vừa chạm liền tan.
Đến lúc ấy, hắn thực sự không gánh nổi nữa rồi.
Điều đáng sợ nhất không phải là mãi mãi thất vọng, mà là khi đã được ban cho hy vọng, rồi lại bị đẩy vào tuyệt vọng.
Khi nghe Mộc Thiến Thiến nói Thẩm Mặc Ly có thể đã bị đoạt xá (*),hắn phẫn nộ, nghi hoặc, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840540/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.