“Tiền bối, ý ngài là…” Thẩm Mặc Ly lần nữa đánh giá thanh hắc kiếm kia.
Trường kiếm toàn thân đen tuyền, vẻ ngoài mộc mạc, không hề có bất kỳ hoa văn nào. Chuôi kiếm bằng gỗ cổ, thân kiếm tối tăm không ánh sáng.
Nhưng nếu nhìn kỹ mép lưỡi kiếm, lại phản chiếu ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, hiển nhiên là chất liệu đặc biệt, sắc bén vô song. Lúc này thanh kiếm phát ra tiếng ngân nga khe khẽ, dường như đang hồi đáp lời vị Thần Tôn vừa nói.
“Không sai, thanh kiếm này chính là thần binh mà bản toạ vừa nhắc đến. Nó chưa có tên, cũng chưa từng nhận chủ. Trong tay bản toạ, vẫn chưa thể phát huy hết thần uy của nó.” Thần Tôn vừa nói, vừa giơ tay định thi triển kiếm thức.
“Tiểu hữu, nếu ngươi còn ra tay giúp nó, thì giao ước giữa chúng ta liền xem như chưa từng có.”
“Thần Tôn khoan đã, ta còn đôi lời muốn nói với đồ nhi.” Thẩm Mặc Ly chen vào.
“A Ảnh.” Y kéo Tức Mặc Ảnh sang một bên, thấp giọng nói: “Hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi ba chiêu kiếm pháp Hàn Mai Phá Tuyết*, ngươi hãy ghi nhớ thật kỹ. Một lát nữa hãy cảm nhận cẩn thận khí tức lưu động trong thanh thần kiếm của tiền bối.”
(*Hàn Mai Phá Tuyết – 梅破雪: kiếm chiêu riêng của chưởng giáo phái Cô Tuyết Sơn, mang ý nghĩa ‘cành mai lạnh phá tuyết’.)
“Sư tôn… người vẫn còn nhớ kiếm chiêu sao?” Tức Mặc Ảnh ngờ vực hỏi.
Nếu sư tôn bị đoạt xá, tuyệt đối sẽ không thể biết được điều này.
“Ta chỉ mất trí nhớ, đâu có ngốc. Mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840541/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.