“Lắm lời làm chi? Dù gì cũng phải chết, chi bằng giết trước mấy kẻ đầu sỏ các ngươi, một lũ làm hỏng cả nồi canh, để ta hả giận cái đã!” Một đệ tử mặc chuỗi ngọc đỏ hét ầm lên, giơ cao đại đao bổ thẳng về phía Thẩm Mặc Ly.
Ngày thường, bảo hắn mượn thêm trăm lá gan cũng chẳng dám động vào Thẩm Mặc Ly một đầu ngón tay. Nhưng giờ y đã suy yếu đến cùng cực, lại mất sạch lòng người, hắn nghĩ bụng: trước khi chết được nở mày nở mặt một phen cũng đáng.
Lưỡi đao còn chưa kịp chạm đến người, đã bị chém ngang giữa không trung thành hai đoạn, rơi bịch xuống đất như mảnh sắt vụn.
Tức Mặc Ảnh thu kiếm vào vỏ, mắt không buồn liếc, giọng trầm lạnh: “Muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng có nhắm ngay trước mặt ta.”
Vài đệ tử đang định xông lên lập tức tái mặt, lùi vội lại, chui tọt sang một bên nín thở.
“À Ảnh…”
“Đừng hiểu lầm, ta chẳng qua không muốn để bất kỳ phế vật nào làm tổn thương đến thân thể của sư tôn ta mà thôi.”
“… Ừ.”
Lúc này, Công Tôn Dương giận dữ gầm lên, lăm lăm đao trong tay: “Tức Mặc Ảnh, ngươi còn dám ra vẻ oai phong? Trận pháp này khiến bao kẻ vô tội chết oan, ngươi từng nghĩ tới hậu quả chưa? Mau nghĩ cách đi, bằng không lão tử chém ngươi tại chỗ!”
“Giết ta thì ngươi cũng chẳng thoát ra nổi. Bớt phí sức đi, còn giữ được chút linh lực thì còn giữ được mạng.”
“Ngươi…!” Công Tôn Dương nghẹn họng, rõ biết hắn nói đúng, nhưng nỗi ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840587/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.