Đồng nghiệp có vẻ lo lắng, người nọ ghé vào tai Hàn Triệt hỏi nhỏ: “Có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần.” Hàn Triệt cười, nói bằng giọng điệu bình thản: “Cậu đi ăn cơm trước đi.”
Người đồng nghiệp vẫn lo lắng nhìn Trịnh Hảo từ trên xuống dưới, như thể dùng đôi mắt của mình làm máy quét để kiểm tra xem trên người cô có giấu vũ khí hay không.
Lúc gần đi, người nọ còn khua điện thoại, nói với Hàn Triệt: “Có chuyện gì thì nhớ gọi.”
Hàn Triệt vỗ vào cánh tay người nọ: “Đừng lo.”
Đương sự Trịnh Hảo bối rối đứng bên.
Hai người đàn ông trưởng thành đang làm gì vậy? Đây chỉ là tách nhau ra để ăn một bữa cơm thôi, cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, phải làm đến mức đó sao? Hàn Triệt tiễn đồng nghiệp, lúc quay lại nhìn Trịnh Hảo, anh tỏ ra bừng tỉnh. “Hóa ra cô gái tên Chân Hảo mà quầy lễ tân nhắc tới là cô à?” “Là Trịnh Hảo! Trịnh trong Trịnh Châu!” Trịnh Hảo nói với vẻ tức tối Mình đã nói mà, người phụ nữ ở quầy lễ tân có chất giọng nặng khẩu âm. Mà không, rõ ràng là khả năng phân tích của anh ta có vấn đề, đâu có ai lại nói mình rất tốt kiểu đó bao giờ. Ô dề quá. Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là—— “Anh thực sự không biết tên tôi?” Cô nghĩ Hàn Triệt đã sớm điều tra về cô và có được tất cả thông tin cơ bản. Hay nên nói, yêu cầu ngày hôm đó chỉ là lời đề cập ngẫu nhiên của anh nhưng cô lại tưởng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722014/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.