Vừa về đến nhà, Trịnh Đại Tiền đã nhiệt tình lao tới, li3m láp khắp mặt Trịnh Hảo bằng chiếc lưỡi to nóng hầm hập.
Trịnh Hảo xoa đầu và gãi bụng nó, chút oán hận còn sót lại trong lòng cũng biến mất.
Thích chó thì chiều. Ai bảo chó con là loại động vật dễ thương nhất thế giới cơ chứ? Trong phòng khách, Cốc Tiểu Vũ đang thu dọn đồ, nhìn thấy Trịnh Hảo thì cười hớn hở hỏi. “Bắt được cừu chưa?” “Bắt được rồi, thậm chí còn ăn một bụng cỏ.” Trịnh Hảo cong môi, xoa cái bụng quắt queo của mình. Lúc này mới ba giờ, cô đói đến mức ngực dán vào lưng. Trịnh Hảo thực sự không biết làm sao những nhân viên văn phòng đó có thể sống sót qua một buổi chiều dài. “Có gì ăn không?” “Trong tủ lạnh còn có mấy cái bánh bao, bà có thể lấy ra hâm nóng.” Trịnh Hảo cúi xuống lục lọi tủ lạnh, nhìn Cốc Tiểu Vũ đang dọn cà mên, liền hỏi: “Sao bà ra bán hàng sớm thế?” Cốc Tiểu Vũ tràn đầy ý chí chiến đấu: “Tôi muốn giành lấy vị trí trung tâm của cổng trường!” Trịnh Hảo lấy ra mấy chiếc bánh bao đông lạnh, đang định cho vào lò vi sóng thì chợt nghĩ ra một điều, hỏi lại: “Con đường đó chắc có rất nhiều đồ ăn ngon phải không?” “Tất nhiên, sau một ngày học, học sinh tiểu học như hổ đói về núi với sức chiến đấu kinh người nên trước cổng trường có đủ loại đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722015/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.