Trên đường về, Trịnh Hảo đã sinh động giải thích cho Hàn Triệt hiểu thế nào là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của một cần thủ.
Có xe không ngồi, lại cứ muốn đi bộ về nhà, đi đường thì kiêu căng ngạo mạn, nghênh ngang hùng hổ như một kẻ thu tiền bảo kê.
Có xô không dùng, nhất định phải dùng tay xách cá, có người đi qua còn cố tình phát ra tiếng hừ hừ, giả vờ như “cá nặng quá, mình mệt quá”.
Gặp người quen thì thôi rồi, muốn kể lại chi tiết toàn bộ quá trình câu cá, chia thành năm chương tám mươi hồi, đặc biệt nhấn mạnh cách cô ấy đấu trí đấu sức với cá lớn trong tình huống khẩn cấp khi dụng cụ câu bị hỏng.
Hàn Triệt quyết đoán giữ khoảng cách hai mét với cô, đề phòng mình có thể bị ngộ thương khi bệnh viện tâm thần đến bắt người.
Đi đến phố Ma Tước, Trịnh Hảo như trở về sân khấu của mình. Cô giống như một con chim công, đi tới mỗi cửa hàng đều phải mở màn trình diễn một lần.
Ví dụ, khi gần đến quán bánh bao, Trịnh Hảo cố tình đi qua khi mỹ nữ bán bánh bao ra ngoài đổ nước, quả nhiên nghe thấy một câu thán phục: “Chao ôi, con cá to thế này, cô câu được à?”
“Không phải tôi thì còn ai nữa, tôi vừa ngồi xuống, cá đã cắn câu, con cá này sức mạnh thật lớn, làm tôi vật lộn một hồi…”
Lại một bữa tiệc kể chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722020/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.