🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe taxi di chuyển chậm chạp phía sau chiếc xe điện, tài xế vừa lái xe vừa thở dài.

Sau khi vào khu vực trung tâm thành phố, đường bắt đầu tắc nghẽn. Song, chiếc xe điện vẫn di chuyển thông suốt, thoải mái tự nhiên, còn Hàn Triệt chỉ biết nhìn theo chiếc xe màu vàng đó ngày càng xa.

Trước mặt dòng xe không thấy điểm dừng, ông chú taxi chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi liên tiếp ngáp năm cái, rốt cuộc không kìm được mở miệng: “Chú em, hay là cậu xuống xe đuổi theo đi.”

Hàn Triệt cũng đang có ý này.

Xe taxi từ từ đỗ lại bên đường. Trong lúc Hàn Triệt quét mã thanh toán, tài xế lại ân cần khuyên anh: “Phụ nữ thì phải được chiều chuộng. Vợ tôi cũng vậy, khi nổi giận thì như lửa, cứ như thùng thuốc nổ ấy. Đợi cô ấy bình tĩnh lại, rồi nói vài lời ngon ngọt, mua chút quà mọn, thái độ phải đàng hoàng vào. Vợ chồng trẻ nào mà chẳng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.”

Ông chú taxi không chỉ có trí tưởng tượng phong phú mà còn rất nhiệt tình, Hàn Triệt chỉ biết cười gượng.

Thời gian gấp gáp, anh chẳng còn tâm trạng để giải thích, vội vàng nói một câu “Cảm ơn” rồi đẩy cửa xuống xe.

Anh đã chạy một mạch hai con phố mới đuổi kịp chiếc xe điện của Trịnh Hảo.

“Ồ——”Trịnh Hảo liếc anh qua khóe mắt, giả vờ chào hỏi như tình cờ gặp: “Ông chủ Hàn đang tập luyện à?”

Hàn Triệt hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Còn bao xa nữa?”

Trịnh Hảo nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đặt ở phía trước: “Hai cây nữa, anh có chạy nổi không? Có cần lên xe không?” Cô vỗ vào ghế sau, cười không mấy thiện cảm.

Hàn Triệt bực tức đáp: “Không cần.”

Chiếc xe điện này chậm vô cùng, anh dễ dàng theo kịp. Hơn nữa, anh có thói quen tập thể dục, nên chạy liên tục năm cây số cũng không thành vấn đề.

Chỉ là, cảnh tượng này… thật khó nói nên lời.

Người qua đường hình như đều đang nhìn họ.

Hàn Triệt lắc đầu, đuổi những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.

Cách để hòa hợp với người quảng giao là phải học cách phớt lờ ánh mắt của người khác.

Trên đường, người đi bộ dần dần nhiều lên, phía trước dường như có hoạt động gì đó. Hàn Triệt đang thắc mắc thì chiếc xe điện bỗng rẽ phải, chạy vào một khu vực đỗ xe đạp.

Trịnh Hảo khóa xe cẩn thận, xách ba lô lên, quay sang lại thấy Hàn Triệt đầy mồ hôi thì không nhịn được cười.

Nhớ lại dáng vẻ anh vừa đuổi theo chiếc xe, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, như thể ngay giây tiếp theo anh sẽ hét lên câu thoại kinh điển: “Yến Tử, không có em thì anh sống sao đây, Yến Tử…”

(Lynn: Câu thoại trên là của nhân vật Đầu Heo do Nhạc Vân Bằng thủ vai trong phim điện ảnh “Ngang qua thế giới của em” công chiếu hồi 2016. Các bạn có thể tua đến phút thứ 2 để xem đoạn này.) Link trên Bilibili: Yến Tử

“Cười gì vậy?” Hàn Triệt ngơ ngác, hít thở sâu, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.

“Không có gì.” Trịnh Hảo nhanh chóng kìm lại khóe miệng, vung tay nói: “Đi, trước tiên đi ăn.”

Bên đường có một loạt hàng quán nhỏ, đúng giờ ăn nên việc buôn bán khá tốt. Trịnh Hảo nhìn quanh một lượt suy nghĩ, cuối cùng dừng lại trước một quán ma lạt thang[32].

[32]Ma lạt thang hay malatang, nghĩa đen là món canh cay tê, đây là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.

Cô bàn với Hàn Triệt: “Hay là ăn ở quán này, không phải anh thích ăn rau sao? Có thể chỉ gọi món chay, còn có thể nấu bằng nước dùng, ít dầu, ít muối, ít calo, thế nào?”

Nhìn mặt tiền đen ngòm, Hàn Triệt không muốn bước vào.

“Còn không bằng đi ăn lẩu.” Anh nhìn sang bên đường đối diện: “Chẳng phải ở bên đó có một trung tâm thương mại à?”

“Hai món chẳng phải đều như nhau sao, đều là dùng nước dùng để nấu rau, cái này rẻ hơn nhiều.”

Hàn Triệt tỏ vẻ ‘gia trưởng’: “Tôi không cần cô phải bỏ tiền.”

Trịnh Hảo lập tức nở nụ cười: “Anh không nói sớm! Ông chủ Hàn quả thật hào phóng!”

Sau một bữa ăn no nê, họ bước ra khỏi trung tâm thương mại. Bên ngoài càng đông người, nhìn dáng vẻ đều là thanh niên, túm năm tụm ba tụ tập với nhau, có người cầm băng rôn, có người vác cờ trên vai.

“Đừng nói với tôi là cô sắp tham gia hoạt động đại loại như đu idol nhé?” Hàn Triệt nghi ngờ nhìn.

“Gần giống vậy.” Trịnh Hảo đi đầu, đi được nửa con phố thì dừng lại trước một tấm áp phích khổng lồ.

Cô phấn khích chỉ vào một cái tên ở trên, nói với Hàn Triệt: “Bạn tôi là tay trống trong ban nhạc Tony này, giỏi nhỉ!”

Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn tấm áp phích, những bông hoa anh đào màu hồng vây quanh vài chữ lớn: Lễ hội âm nhạc mùa xuân. Phía dưới là danh sách các ban nhạc tham gia và thời gian biểu diễn.

Anh lướt qua một lượt, phát hiện ra hầu hết các ban nhạc mình đều chưa từng nghe nói đến, ngoại trừ ban nhạc cuối cùng, anh thường nghe bài hát của họ khi lái xe.

Có thể coi đây là một niềm vui bất ngờ.

“Không tệ.” Hàn Triệt hiếm khi tỏ ra hài lòng với sự sắp xếp của Trịnh Hảo, “Cô có vé không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Trịnh Hảo vui vẻ rút ra hai vé từ ba lô, đưa cho anh một vé rồi nói với vẻ tự hào: “Tôi đã tìm được một người bán hàng đáng tin cậy trên Xianyu[33], giá gốc là ba trăm hai, tôi đã phải chi bốn trăm mới mua được.”

[33]Xianyu là nền tảng giao dịch hàng hóa đã qua sử dụng, được tập đoàn Alibaba cho ra mắt vào tháng 10/2012. Ban đầu nó được gọi là Taobao second-hand, sau được đổi thành cái tên hiện tại vào tháng 6/2014. App Xianyu ra đời với mục tiêu biến đồ bỏ đi thành hàng có thể tiêu thụ, ngày càng nhiều người muốn mua những đồ đã qua sử dụng nhưng chất lượng vẫn còn tốt để tiết kiệm chi phí, bên cạnh đó mọi người cũng có thể pass lại những đồ mình đã mua nhưng chưa dùng bao giờ. 

Bên cạnh có một bà cô đi ngang qua, nhìn họ một cái rồi chợt hỏi: “Có vé chưa?”

“Không bán.” Trịnh Hảo đáp theo phản xạ, nói xong lại không kìm được tò mò: “Giá bao nhiêu?”

Bà cô giơ tay lên, làm động tác tay hình số “8”.

Trịnh Hảo hít một hơi lạnh.

Tám, chắc chắn không phải là tám trăm. Lẽ nào là tám mươi tệ?

Trịnh Hảo cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Dì bán giá bao nhiêu vậy? Chúng tôi có một người bạn sắp đến, còn thiếu một vé.”

Bà cô tỏ vẻ vui mừng, lập tức từ túi hông lấy ra một tấm vé: “Đang giảm giá, hai trăm một vé, mua không?”

Trịnh Hảo đảo mắt một cái, suýt nữa thì ngất xỉu.

Sau khi đuổi bà cô phe vé, Hàn Triệt vừa đồng cảm vừa buồn cười an ủi cô: “Thôi mà, có gì đâu, mất có hai trăm tệ thôi mà, cũng chỉ là tiền một bữa ăn.”

Trịnh Hảo gật đầu thật mạnh, tự nhủ: “Hàng rẻ thì không tốt, thứ bà cô ấy bán chắc chắn là vé giả!”

Hàn Triệt nói lời chính nghĩa: “Đúng vậy, chúng ta không thể tiếp tay cho loại văn hóa này. Thà không xem còn hơn là mua vé từ phe vé.”

Hai người cùng chung một lòng, sau khi mắng chửi phe vé một trận, Trịnh Hảo lại tưng bừng phấn khởi.

Lễ hội âm nhạc được tổ chức tại công viên bên cạnh, họ xếp hàng soát vé vào cổng, theo dòng người tiến về phía trước, trước mắt dần xuất hiện một khoảng sân cỏ rộng rãi, lớn bằng một sân bóng đá tiêu chuẩn.

Mọi người chìm đắm trong âm nhạc sôi động, xung quanh toàn là những người trẻ, có người tụ tập lại nhảy nhót, có người ngồi thảnh thơi trò chuyện trên bãi cỏ, còn có người đi khắp nơi chụp choẹt check-in…

Hàn Triệt dường như lại trở về với công viên hoa anh đào cách đây một tuần.

Huyên náo, đông đúc, lộn xộn, đang tấn công toàn diện vào các giác quan của anh.

Trịnh Hảo mở to mắt, nhìn đông nhìn tây, rồi như chợt phát hiện ra điều gì, cô hào hứng kéo tay áo của Hàn Triệt, nhắc nhở anh: “Này này, nhanh nhìn kìa! Nhiều gái xinh quá!”

Hàn Triệt nhìn theo ánh mắt của cô, thấy vài cô gái trẻ ăn mặc thời trang.

Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Cũng được.”

“Wow, em gái nóng bỏng!” Tay áo lại bị kéo mạnh, Hàn Triệt nhíu mày, nhìn phía Trịnh Hảo.

Cô nhìn trân trân, mặt đầy hâm mộ: “Giá mà tôi có được thân hình đẹp như vậy thì tốt biết mấy.”

Hàn Triệt nhất thời không nói nên lời, đưa cho cô một chiếc khăn giấy: “Lau đi, nước miếng sắp chảy ra rồi.”

Trịnh Hảo hít một hơi, ánh mắt chuyển sang bên kia, lại thốt lên một tiếng cảm thán: “Wow, chúng ta thật sự đến đúng chỗ rồi, ở đây có nhiều mỹ nữ quá!”

“Thật sao, cũng tàm tạm.” Hàn Triệt lơ đãng đáp lại.

Trịnh Hảo hồ hởi kéo tay áo của anh, giọng điệu ngày càng kích động: “Anh nhìn cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ da kìa, ngầu đét lại còn phong cách, còn cô bên cạnh mặc váy L0lita cũng dễ thương, cả cô gái tóc dài kia nữa kìa, thật sự có thể đi làm ngôi sao được rồi…”

Áo len của Hàn Triệt đã bị cô kéo thành kiểu hở vai.

Anh hời hợt đáp: “Được rồi, được rồi, đều là người đẹp cả.”

Sự thờ ơ của anh và sự phấn khích của Trịnh Hảo tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Vì vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời nghi ngờ về xu hướng tình d*c của đối phương –

“Đừng nói là cô thích con gái nhé?”

“Đừng nói là anh thích con trai nhé?”

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Trịnh Hảo bật cười, giơ tay lên thề: “Tôi là dị tính luyến ái[34].”

[34]Dị tính luyến ái là chỉ sự hấp dẫn về tình cảm hoặc/và tình d*c với người khác giới. Dị tính luyến ái thường được biết đến là trai thẳng/gái thẳng/straight. Dị tính luyến ái, đồng tính luyến ái, song tính luyến ái, toàn tính luyến ái và vô tính luyến ái là năm xu hướng tính dục chính. Đa phần mọi người trên thế giới thường là dị tính luyến ái, chỉ một tỉ lệ nhỏ thuộc các thiên hướng tình d*c khác. Trong tiếng Anh, từ straight để chỉ người dị tính, gay chỉ người đồng tính nam (hoặc người đồng tính nói chung) và lesbian chỉ người đồng tính nữ.

“Tôi cũng vậy.” Hàn Triệt nói xong còn cảm thấy chưa đủ, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Trai thẳng trăm phần trăm.”

Trịnh Hảo bày tỏ sự nghi ngờ: “Vậy mà khi gặp gái đẹp, anh không hề kích động, không giống một người đàn ông bình thường.”

“Có thể là… tạm thời không có ý định tìm bạn đời.” Hàn Triệt cũng không thể giải thích rõ, “Những người này trong mắt tôi giống như những cột gỗ di động, tôi không thể phát sinh h@m muốn trần tục đối với họ.”

Trịnh Hảo chép miệng, dùng ánh mắt của một thầy thuốc Đông y nhìn anh. Một lúc sau, cô thương cảm vỗ vai anh, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Ông chủ Hàn, có bệnh thì phải chữa đấy.”

“… Cảm ơn đã quan tâm.” Hàn Triệt có vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô cũng không bình thường đâu, sao chỉ nhìn gái đẹp mà không nhìn trai đẹp, ở đây rõ ràng có khá nhiều chàng trai.”

Trịnh Hảo nhướng mày nhìn quanh, miệng chê bôi: “Những người đàn ông này trông kỳ cục bỏ xừ, còn không đẹp bằng anh.”

Hàn Triệt mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại giả vờ khiêm tốn: “Sao có thể?”

“Chẳng có ai đáng xem.” Trịnh Hảo bĩu môi: “Nhìn họ còn không bằng ngắm anh.”

Dù cô đang lấy lòng hay thật lòng, thì Hàn Triệt vẫn rất ưng.

Đồng thời, anh cũng muốn khôi phục chút danh dự cho các nam đồng bào.

“Cô nhìn người đàn ông kia, người mặc áo da đó, ngầu thực sự.” Anh chỉ về phía bên phải, “Cô không thích kiểu phong cách cool ngầu như thế sao?”

Trịnh Hảo “hứ” một tiếng, chê bai nói: “Sến bỏ xừ, áo da đã bị anh ta kéo thành túi rác rồi.”

Hàn Triệt nín cười, rồi quay sang bên kia, giúp cô tìm đối tượng mới: “Cái anh chàng mặc áo sơ mi kia có dáng người khá tốt, chắc sẽ được các cô gái ưa thích nhỉ?”

Trịnh Hảo chỉ liếc qua đã nhíu mày: “Anh ta còn hút thuốc nữa. Hút thuốc nơi công cộng, thật thiếu tố chất, chắc chắn sẽ có mùi hôi miệng cho coi!”

Hàn Triệt vô thức bật cười thành tiếng.

“Này, người đeo kính đứng bên đó trông ổn đấy, nhìn hào hoa phong nhã.”

“Nhìn cái biết là gay, khả năng nhận biết gay của tôi rất nhạy bén.”

Hàn Triệt ngẩn ra: “Vậy thì cô vẫn nghi ngờ tôi sao?”

Trịnh Hảo hai tay ôm ngực, nhìn anh với ánh mắt kín kẽ: “Lúc đầu tôi không nghi ngờ anh, ai bảo anh đối với gái xinh lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy chứ.”

Hàn Triệt không biết nên khóc hay nên cười: “Tôi thật sự không phải—”

“Chờ đã.” Trịnh Hảo giơ tay ngăn anh lại, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy một khoảnh cỏ sạch sẽ: “Dù sao cũng có nhiều thời gian, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Vì vậy, hai người ngồi đối diện nhau, cả hai ngồi khoanh chân giống như trong phim võ hiệp khi luyện công.

Trịnh Hảo tuyên bố: “Bây giờ, chúng ta bắt đầu liệu pháp trị liệu bằng trò chuyện, gọi tắt là liệu pháp trò chuyện[35].”

[35]Liệu pháp trò chuyện (Talking cure) là một phương pháp điều trị nhận thức, dạy cho mọi người cách thay đổi những suy nghĩ và niềm tin có hại. Khi bệnh nhân có những suy nghĩ tiêu cực không thực tế, họ sẽ được hướng dẫn cách thay thế những suy nghĩ tiêu cực đó bằng những suy nghĩ tích cực. Điều này có thể nghe có vẻ đơn giản, nhưng các nghiên cứu trước đây đã chỉ ra rằng nó có thể điều trị lo âu, rối loạn ám ảnh cưỡng chế và rối loạn ăn uống.

Hàn Triệt cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu: “Có thể đổi từ khác không?”

“Điều này không quan trọng.” Trịnh Hảo nhìn thẳng vào mắt anh, tỏ ra nghiêm chỉnh: “Tôi sẽ hỏi anh vài câu hỏi, anh phải trả lời thật lòng.”

Hàn Triệt lúng túng đáp: “Ừm.”

“Đầu tiên, anh có bạn gái không?”

“Không.”

“Trước đó từng quen mấy người?”

“Chưa từng quen ai.” Hàn Triệt có vẻ mắc cỡ.

“Vậy anh có kiểu bạn như nam nữ ở thành thị…” Trịnh Hảo nhướn mày, biểu cảm bí hiểm, “Anh hiểu ý tôi mà.”

Hàn Triệt lườm cô.

Đây là trị liệu hay xem mắt vậy? Xem mắt cũng không ai hỏi những câu hỏi ngại ngùng như thế chứ?

“Không.” Anh trả lời với giọng điệu khô khốc.

Trịnh Hảo vẫn chân thành hỏi: “Vậy bình thường anh làm thế nào để giải tỏa h@m muốn?”

Hàn Triệt chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, gương mặt phút chốc đỏ bừng và nóng rát.

Một cô gái lại đi hỏi đàn ông về chuyện này một cách thẳng thắn như vậy, có phải là táo bạo quá rồi không?

Nếu anh hỏi câu này, chắc chắn sẽ bị coi là lưu manh, bị phốt lên mạng chửi bảy ngày bảy đêm.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Triệt quyết định cho qua: “Không phát ti3t.”

Trịnh Hảo lắc đầu, ánh mắt nhìn anh đã chuyển từ đồng cảm sang sầu lo.

Hàn Triệt bực bội nói: “Hỏi xong chưa?”

“Chưa đâu.” Trịnh Hảo ngồi thẳng người, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Câu hỏi thứ hai, chất lượng giấc ngủ của anh thế nào?”

Sau một khoảng im lặng dài, Hàn Triệt trả lời một cách chân thật: “Không ra gì.”

Thực ra từ trạng thái tinh thần của anh có thể thấy, anh đang thiếu ngủ trầm trọng. Trịnh Hảo đoán không sai.

“Câu hỏi thứ ba, anh có cảm giác thèm ăn như thế nào?”

“Còn cần phải hỏi sao?” Hàn Triệt mỉm cười chua chát: “Tôi không có h@m muốn với đồ ăn thức uống, ăn chỉ để duy trì hoạt động cho cơ thể.”

Trịnh Hảo thở dài một tiếng, nắm lấy hai tay của anh rồi siết chặt.

Cô lo lắng nói: “Trong cuộc sống, ba loại h@m muốn hạnh phúc nhất mà anh đều không có, vậy thì cuộc sống của anh còn có gì để vui thú chứ?”

“Người anh em à, anh chẳng sống được lâu nữa đâu.”


HẾT CHƯƠNG 20

Lời tác giả:

Ghi chú:

  1. “Yến Tử ơi, không có em thì anh sống sao được, Yến Tử……” trích từ phim “Ngang qua thế giới của em”.
  2. “Bây giờ, chúng ta bắt đầu liệu pháp trò chuyện, gọi tắt là nói chuyện.” Đây là câu nói mà Trịnh Hảo dùng để gây cười, lấy cảm hứng từ câu thoại trong tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn.
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.