Ban nhạc trước đã rời sân khấu dưới những tràng vỗ tay thưa thớt của khán giả, đến lượt ban nhạc Tony lên sân khấu. Vài ba người đàn ông mặc đồ đen đứng ở vị trí của mình, bắt đầu thử âm thanh.
Thời điểm Đồng Mộng lên sân khấu, một tràng vỗ tay vang lên từ phía dưới sân khấu.
Trịnh Hảo theo tiếng vọng nhìn lại, trong một nhóm thanh niên ăn mặc sành điệu, vài gương mặt trung niên và lớn tuổi trông có phần không hợp, đặc biệt là nét mặt hứng khởi và mong chờ của họ càng làm cho bầu không khí tĩnh lặng của buổi diễn thêm chênh lệch.
Bên cạnh, một cặp đôi trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt dè bỉu.
Một ban nhạc nhỏ bé không tiếng tăm, có đáng để hoan hô rầm rộ như thế không? Chắc chắn là có người đứng sau thuê tới. Trịnh Hảo nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: “Đó là bố mẹ của Đồng Mộng.” Năm ngoái, sau ca phẫu thuật ruột thừa của Đồng Mộng, Trịnh Hảo đã đến bệnh viện thăm và gặp cha mẹ cô ấy. Trong ấn tượng của cô, họ đều là những người rất nhân hậu và thân thiện. Hàn Triệt nương theo ánh mắt của cô, vừa đúng lúc ánh đèn sân khấu sáng lên, chiếu sáng sườn mặt của họ. Đôi vợ chồng cười rất tươi, ngay cả những nếp nhăn ở đuôi mắt cũng đầy nét tự hào. Anh nhìn đến đờ đẫn, lòng thầm cảm động, lại có chút buồn bã vô cớ. Hóa ra, người cha người mẹ trong truyện cổ tích thật sự tồn tại. Âm thanh trong loa đột ngột phát ra một tiếng rít chói tai, ngay lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722029/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.