🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Áp giải Đại Bàng trở về không phải là một việc dễ dàng.

Trước tiên, họ phải rời khỏi nhà vệ sinh. Hàn Triệt vừa hé cửa, thì đã phải đóng sầm cửa lại.

“Ở ngoài có người đang xếp hàng.”

Trịnh Hảo thúc giục: “Vậy nhanh chóng ra ngoài đi, đừng để người ta nín nhịn quá lâu.”

Cô không nói một lời đã đẩy cửa, rồi đẩy Hàn Triệt ra ngoài.

Có lẽ là sân khấu đầu tiên đã kết thúc sớm, bên ngoài đang có khá nhiều người chờ vào nhà vệ sinh. Khi thấy cửa mở, một cô gái để kiểu tóc dreadlock vội vàng bước lên bậc thang, chuẩn bị vào trong.


Hình minh họa kiểu tóc dreadlocks
Hàn Triệt cúi đầu bước đi vội vã, còn Trịnh Hảo theo sát phía sau, không để ý đến ai mà xông ra ngoài.

Cô gái mở to đôi mắt, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, rất nhanh đã phản ứng lại, lộ ra vài phần khinh bỉ.

Khi thấy bên trong lại có một người đàn ông, cô gái lập tức đứng hình, trên mặt chỉ còn lại sự chấn động, ánh mắt dõi theo ba người họ rất lâu.

(Lynn: chắc nhỏ tưởng chơi 3some gòi =)))))))))))))

Tại cửa nhà vệ sinh, những người khác cũng đều chăm chú nhìn họ, biểu cảm như thể vừa thấy một chuyện động trời.

Trịnh Hảo nghe thấy một tiếng thở dài từ phía sau: “Không hổ danh là người làm nhạc, ăn chơi đ ĩ đượi dữ…”

Mặc dù Đại Bàng bị ép phải đồng ý trở về biểu diễn dưới sự đe dọa của Hàn Triệt, nhưng nhìn vẻ mặt gian xảo của anh ta, rõ ràng là đang ngấm ngầm có ý đồ xấu.

Vì vậy, Trịnh Hảo cố tình đi ở phía sau bên cạnh Đại Bàng, chú ý theo dõi từng cử động của anh ta.

Quả nhiên khi cả ba đi tới một con đường tối tăm và vắng vẻ, Đại Bàng đột nhiên bỏ chạy. May mắn là Trịnh Hảo phản ứng nhanh, chửi thề một câu rồi đuổi theo, chưa chạy được mấy bước đã túm chặt tay áo của Đại Bàng, mặc cho anh ta vùng vẫy, nhất quyết không buông tay.

“Soạt——”

Một tiếng xé vải vang lên, âm thanh này đặc biệt to rõ giữa con đường yên tĩnh, Đại Bàng đứng hình, còn Trịnh Hảo cũng ngơ ngác nhìn tay mình.

Tay áo đã bị kéo rách.

Trịnh Hảo rặn ra một nụ cười ngượng.

“Cái đờ mờ!” Đại Bàng nhìn cánh tay tr@n trụi của mình, lập tức nổi giận.

“Chiếc áo này của tôi giá ba nghìn tệ đấy!” Anh ta gào lên: “Bồi thường!”

Hàn Triệt bước nhanh đến, chắn giữa hai người, định nói “Tôi bồi thường”, nhưng lại nghe thấy Trịnh Hảo sôi máu đáp trả: “Còn lâu tôi mới tin nhé! Cái áo rách giá ba nghìn tệ này tôi đã thấy ở sập hàng của Đồng Mộng, giá nhập chỉ có năm mươi tệ thôi!”

Ban đầu cô còn thấy tội lỗi, nhưng giờ đây lại tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, những cảm giác tội lỗi trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Đại Bàng mắng: “Thế mà Đồng Mộng còn nói với tôi là hàng nhập khẩu từ Pháp, còn bán cho tôi hai trăm tệ, cái đệch!”

“Được rồi, thành thật cho tôi.” Trịnh Hảo giữ chặt một cánh tay của anh ta, ngẩng lên ra hiệu cho Hàn Triệt: “Anh giữ bên kia.”

Hàn Triệt lạnh lùng nhìn Đại Bàng, một tay nắm lấy cánh tay của anh ta, quặt ngược lại rồi giữ chặt sau lưng.

Đại Bàng vừa vật lộn vừa chửi: “Đù mé! Có cần thiết phải như vậy không? Tôi tự đi được mà!”

Trịnh Hảo giơ tay gõ vào đầu anh ta: “Anh không chỉ biết đi, mà còn biết chạy.”

Hai người cứ xô đẩy suốt dọc đường, rốt cuộc cũng đưa được Đại Bàng đến sân khấu thứ hai. Trên sân khấu, ba người đã sẵn sàng, tay bass đã được Đồng Mộng tìm về, còn người chơi keyboard là một chàng trai lạ mặt đội mũ tai bèo.

◎Giữa tôi và Oscar, chỉ thiếu mỗi cái mặt dày◎
Mũ tai bèo
Đồng Mộng nhìn Trịnh Hảo bằng ánh mắt cảm kích, nhưng rồi khi nhìn về phía Đại Bàng, ánh mắt cô ấy lập tức trở nên lạnh lùng.

Cô ấy nhìn cánh tay của anh ta nửa giây, rồi nói đểu: “Chà, đi chích ngừa về đó à?”

Đại Bàng giả vờ không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Đồng Mộng, nâng cánh tay lên thoát khỏi sự kiềm chế của hai người phía sau.

Anh ta cử động vai, rồi xoay đầu, sau đó đưa mắt về phía người chơi keyboard lạ mặt.

“Đây là ai vậy? Lão Cẩu đâu?”

Lão Cẩu là tay chơi keyboard của ban nhạc, thường ngày không hợp với Đại Bàng, một người kiêu ngạo một người tự phụ, ai cũng không coi ai ra gì.

“Bị anh chọc tức chạy mất rồi.” Đồng Mộng nói với giọng điệu bực bội, sau đó cô ấy quay sang nhìn người chơi keyboard: “Đây là Tiểu Lộ, tay chơi đàn điện của ban nhạc Thanh Lam, có lòng tốt sang hỗ trợ.”

“Thanh Lam tôi chưa nghe nói đến.” Đại Bàng nhếch môi, giọng điệu khinh khỉnh, “Cậu ta có làm được không? Sẽ không gặp trục trặc gì chứ?”

Trịnh Hảo trợn trắng mắt.

Mối nguy hiểm lớn nhất ở đây là anh đó, không biết à?

Còn nữa, có thể đừng lải nhải nữa không? Không thấy mọi người dưới sân khấu đang chờ đợi sao?

Đồng Mộng cũng cất tiếng cười lạnh: “Ha, người ta trình độ cao hơn anh nhiều, chỉ cần xem bản nhạc một lần là sẽ chơi được.”

Đại Bàng ra vẻ cảm thán: “Out trình quá nhỉ—”

“Được rồi, được rồi, mau bắt đầu đi.” Trịnh Hảo sốt ruột cắt ngang, lại nhìn vào điện thoại: “Còn mười phút, ít nhất có thể hát hai bài.”

Đại Bàng vẫn đủng đỉnh không chịu nhúc nhích. Trịnh Hảo lập tức giận ứa gan, giơ tay lên, quát lớn với vẻ dữ dằn: “Nhanh cái tay cái chân lên! Đừng ép tôi phải đập anh trước mặt mọi người!”

Cuối cùng đã giải quyết được cái gai này, Trịnh Hảo và Hàn Triệt trở lại dưới sân khấu.

Cô ngoảnh lại nhìn phía sau, vừa mới chậm trễ hai mươi phút, không ít người đã rời khỏi, khán giả vốn đã không đông giờ lại càng thêm thưa thớt.

May mắn là gia đình của Đồng Mộng vẫn còn ở đó. Họ đứng ở vị trí rìa của đám đông, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, ánh mắt đầy mong chờ.

Sân khấu lại sáng lên, một hồi trống vững nhịp thông báo màn trình diễn chính thức bắt đầu.

“Woohoo~~” Trịnh Hảo vỗ tay rồi hú hét thật to.

Phía sau, mọi người cũng vỗ tay. Dù tiếng vỗ tay không đủ nhiệt tình, nhưng ít nhất đã mở đầu cho màn trình diễn đầy gian truân này một cách khá tốt.

Tiếng trống dần dừng lại, Đại Bàng bắt đầu chơi guitar, âm bass xen lẫn vào. Ngay sau đó, tiếng đàn điện tử mượt mà hoàn hảo nối tiếp.

Phối hợp thật ra cũng khá tốt. Trong lòng Trịnh Hảo đã nhẹ nhõm được phần nào.

Đại Bàng mở miệng hát rằng:

🎵 Nghe nói ký ức sẽ tự mang theo bộ lọc,

🎵 Vì vậy, quá khứ luôn rất đẹp,

🎵 Nhưng tại sao tôi không muốn nhớ lại,

🎵 Tôi đã trải qua việc tự sát…

Anh ta uể oải kéo giọng, đọc lời bài hát như đang niệm kinh, cộng thêm vẻ mặt không tình nguyện khiến Trịnh Hảo nổi trận lôi đình.

Cô chửi thầm: “Tên ruồi bọ chết giẫm, hát cái gì vậy! Không muốn hát thì đừng hát!”

Hàn Triệt quay sang nhắc cô: “Anh ta vốn dĩ không muốn hát, kết quả này là điều có thể dự đoán được.”

“Cũng không thể qua loa như thế!” Trịnh Hảo tức giận đến mức liên tục trợn mắt.

Cô tình cờ ngước mắt nhìn về phía Hàn Triệt, lúc này mới phát hiện những cuộn giấy nhét trong lỗ mũi anh đã bị máu nhuộm đỏ. Trịnh Hảo vội vàng lấy khăn giấy ra, xoắn lại thành hai cục giấy rồi đưa cho anh.

Hàn Triệt tiếp nhận, nói nhẹ như không: “Cảm ơn.”

Trịnh Hảo quan sát đầu mũi đỏ ửng của anh, cô hỏi với vẻ lo âu: “Anh ổn chứ? Có đau lắm không?”

Hàn Triệt nhìn cô, anh cảm thấy hơi buồn cười.

“Bây giờ tôi không có cảm giác đau, cô quên rồi à.”

“… Ờ nhỉ.” Trịnh Hảo mới nhận ra: “Vậy mà lúc nãy anh kêu thảm thiết thế.”

“Đang giả vờ đó.” Hàn Triệt híp mắt, nhướng mày với cô: “Học từ cô mà.”

Giờ phút này dây thần kinh căng thẳng trong Trịnh Hảo mới được thả lỏng, cô thở dài một hơi: “Sao không nói sớm, làm tôi sợ chết khiếp.”

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không ổn, mặc dù anh không cảm thấy đau, nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương, chảy máu mũi chỉ là biểu hiện bên ngoài, không biết có để lại di chứng gì không?

Hàn Triệt như thể đã đoán được tâm tư của cô, an ủi: “Đừng lo lắng, anh ta đánh không mạnh đâu, tôi chỉ đang dọa anh ta thôi.”

“Ai thèm lo!” Trịnh Hảo cứng miệng, còn không quên nói kháy anh vài câu: “Anh mới vào nghề, diễn xuất còn cần rèn giũa. Nếu tôi bị đánh, nhẹ thì khóc lóc thảm thiết, nặng thì ngã lăn ra đất không dậy, còn đòi bồi thường, càng phóng đại càng tốt.”

“Không giỏi bằng cô.” Hàn Triệt mỉm cười nhẹ, giọng điệu không rõ là khen thật hay khen đểu.

“Cũng phải.” Trịnh Hảo cười đắc ý: “Tôi chính là biểu tượng của Oscar[39] lưu lạc nơi trần thế.”

[39]Giải thưởng điện ảnh Oscar (gọi tắt là Oscars),còn được gọi là Giải thưởng Viện Hàn lâm Nghệ thuật và Khoa học Điện ảnh Hoa Kỳ (Academy Awards, viết tắt là Giải thưởng Hàn lâm),được thành lập bởi Viện Hàn lâm Nghệ thuật và Khoa học Điện ảnh Hoa Kỳ vào năm 1929. Giải thưởng này là giải thưởng điện ảnh lâu đời nhất, có uy tín và chuyên nghiệp nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, cũng như là giải thưởng điện ảnh có ảnh hưởng nhất trên toàn thế giới.
Hàn Triệt gật đầu: “Giữa tôi và Oscar, chỉ thiếu mỗi cái mặt dày.”

Trịnh Hảo: “…”

Tên đồ đệ thối này, có hiểu tôn sư trọng đạo không vậy?

Cô hít một hơi, vừa định phản bác lại, thì trên sân khấu bỗng vang lên một hồi trống dồn dập.

Trịnh Hảo kinh ngạc ngước mắt lên, chỉ thấy ở giữa bộ trống, Đồng Mộng giơ cao cánh tay rồi hạ xuống, mỗi nhịp gõ đều nhanh và mạnh, như thể cơn giận tích tụ trong lòng bỗng chốc bùng nổ.

Cô vô thức nín thở, trái tim như bị hai chiếc dùi đánh mạnh, đập nhanh và mãnh liệt, gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Trịnh Hảo từng nghe bài hát này ở quán bar nên nhớ mang máng rằng, nơi này vốn không được lên ý tưởng như vậy.

Có phải là Đồng Mộng rốt cuộc không chịu nổi sự hời hợt trong phần biểu diễn của Đại Bàng, nên đã mượn tiếng trống để giải tỏa cơn giận?

Trên sân khấu, hình như Đại Bàng cũng bị giật mình, tay cứng đờ trên cây guitar, nhất thời quên cả việc gảy dây. Anh ta ngoái lại, cố gắng dùng ánh mắt để cảnh cáo Đồng Mộng, nhưng chỉ nhận được hồi đáp là tiếng trống giận dữ hơn làm phản ứng.

Trịnh Hảo cất tiếng hừ lạnh, thốt ra hai chữ: “Đáng đời.”

Tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên một cách điên cuồng, có lẽ Đại Bàng cảm thấy đứng đần thối trên sân khấu hơi ngượng, nên đã đi đến cạnh sân khấu, đứng quay lưng lại, ngả người ra phía sau.

Hát thành cái kiểu chó má này mà còn muốn chơi nhảy cầu?

Trịnh Hảo bước những bước dài lao đến dưới chân anh ta, cúi người xuống, dùng vai đỡ lấy lưng anh ta, cố gắng đẩy Đại Bàng về lại sân khấu.

Anh lên ngay cho tôi!

Đại Bàng phát hiện mình lại đứng trên sân khấu, nghi hoặc nhìn về phía sau, kết quả là chạm phải ánh mắt của Trịnh Hảo. Mắt cô như đang phun lửa, lỗ mũi phun ra khí, vẻ mặt dữ tợn như thể muốn ăn thịt người.

Anh ta run lẩy bẩy vì sợ hãi, muốn lén lút rời khỏi sân khấu từ bên hông, nhưng Trịnh Hảo lại chăm chú canh chừng ở dưới sân khấu, khiến anh ta buộc phải từ bỏ ý định này.

Tiếng trống đột ngột ngừng lại, sau hai giây im lặng, bùng nổ một cú đánh cuối cùng, vang dội như sấm sét. Một khúc nhạc kết thúc, như choàng tỉnh từ giấc mộng, Đồng Mộng đứng dậy cúi chào.

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, dưới sân khấu vang lên những tiếng reo hò như sóng biển dâng trào.

Hàn Triệt nghiêng đầu, ghé sát tai Trịnh Hảo, khẽ nói: “Bạn của cô không nên ở trong ban nhạc này…” Nhìn thấy cô đang lau nước mắt, anh lập tức ngẩn ra, nghi ngờ mình nhìn nhầm: “Cô khóc cơ à?”

Trịnh Hảo nhanh chóng lau khô nước mắt, hốc mắt và đầu mũi vẫn còn đỏ.

Cô lẩm bẩm: “Tôi không được khóc sao?”

Hàn Triệt khẽ nheo mắt, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: “Không phải, chỉ là có hơi bất ngờ.”

Trong ấn tượng của Hàn Triệt, đây hình như là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

Trịnh Hảo liếc xéo anh, bất ngờ phát hiện trên mặt anh cũng có vài vết nước.

Cô thốt lên: “Anh cũng khóc hả?”

“Đâu có.” Hàn Triệt lau đi giọt nước trên mặt, đưa tay lên không trung, nhìn ngón tay từng chút một bị ướt, giọt nước chảy dọc theo ngón tay, tụ lại trong lòng bàn tay thành một vũng nước.

Anh cười nhẹ: “Trời mưa rồi.”

Trên sân khấu, Đại Bàng cầm micro và giới thiệu ngắn gọn: “Bài tiếp theo, ‘Lên bờ’.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng trống của Đồng Mộng, thái độ của anh ta trở nên nghiêm chỉnh hơn. Đại Bàng nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên dây đàn, sau khúc nhạc dạo tinh tế và mượt mà, anh ta tiến lại gần micro, dùng chất giọng khàn hát rằng:

🎵 Trong những con sóng im lặng,

🎵 Tôi bơi không ngừng nghỉ,

🎵 Trong những h@m muốn vô tận,

🎵 Quên đi những khát khao đã từng…

Giọt mưa rơi trên mặt Trịnh Hảo, lạnh buốt. Cô bỗng cảm thấy ảo não, nếu biết trước, cô đã nói rằng trên mặt mình là nước mưa.

Thừa nhận mình khóc thật sự là một điều khá xấu hổ.

Cùng với âm thanh guitar mượt mà, nhịp trống vững vàng, tiến triển không nhanh không chậm, bass xen lẫn vào, trầm ấm và mạnh mẽ.

🎵 Tôi tưởng đã leo lên bờ,

🎵 Thì có thể có một khoảnh khắc tự do,

🎵 Nhưng tại sao tôi thấy,

🎵 Bên bờ vẫn là biển,

🎵 Vẫn là biển, không thấy bờ…

Mưa càng lúc càng to, tóc của Trịnh Hảo nhanh chóng bị ướt, đuôi tóc tụ lại thành dòng chảy nhỏ rồi lan xuống da thịt, từng luồng lạnh lẽo thấm vào lỗ chân lông.

Trịnh Hảo quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Triệt. Tóc của anh cũng ướt, rối bù rũ xuống, khiến cho góc nghiêng của anh trở nên sinh động hơn phần nào.

Anh trông giống như một chú chó con ướt sũng, đôi mắt ướt át và sáng rực, không biết ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt là ánh nước hay ánh đèn sân khấu.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Triệt cũng quay đầu lại, cụp mắt nhìn thẳng vào cô.

Khi âm nhạc dần lắng xuống, Trịnh Hảo tiến lại gần hỏi anh: “Anh có thích tắm mưa không?”

Hàn Triệt im lặng một lúc, trả lời: “Tôi chưa bị ướt mưa bao giờ.”

Nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, hình như anh chưa bao giờ bị ướt mưa. Mỗi khi ra ngoài, anh luôn có xe đưa đón, gặp phải cơn mưa bất chợt cũng không cần lo, chỉ cần tìm một quán ven đường là được, anh cũng không vội. Nếu mưa kéo dài, luôn có người mang ô đến cho anh.

Anh luôn được bảo vệ rất tốt, giống như cây lan quân tử[40] trong nhà kính, không phải trải qua gió bão mưa nắng, chỉ cần dưới sự chăm sóc tận tình của chủ nhân, lớn lên thành hình dáng mà họ mong muốn.

[40]Lan quân tử, thuộc họ Amaryllidaceae, là loại cây thân thảo lâu năm, thường xanh. Rễ có dạng thịt, màu trắng sữa, rất to khỏe; lá mọc từ thân rễ theo kiểu xếp chồng hai hàng, sắp xếp gọn gàng, rộng và hình băng, có chất liệu cứng và dày, màu xanh đậm; cụm hoa hình ô van có màu cam đỏ, vàng cam; quả mọng có hình cầu, khi chín có màu đỏ, thường được nhân giống bằng cách gieo hạt và tách nhánh. Ông Ōkubo Saburō ở Nhật Bản đã đặt tên “Lan quân tử” dựa trên vẻ đẹp thanh tao, thanh lịch và khác biệt của cây.

Mưa to như trút nước, đổ xuống ào ạt, tiếng trống lại trở nên dữ dội và cuồng nhiệt, Đại Bàng gảy mạnh dây đàn, gào thét như xé lòng xé dạ:

🎵 Sau cùng cũng nhìn rõ, hóa ra tôi là,

🎵 Một con thú bị giam cầm trên hòn đảo hoang,

🎵 Là con thú được định sẵn phải phiêu bạt một mình…

Trong phần kết của giai điệu, Trịnh Hảo ngước mắt lên, mỉm cười rạng rỡ với Hàn Triệt: “Vậy hôm nay anh gặp may rồi.”

“Đúng vậy.” Hàn Triệt cũng cười.

Trong đêm xuân lạnh lẽo này, lan quân tử lần đầu tiên được hứng những giọt mưa từ thế giới thực.

Cảm giác này cũng không tệ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.