🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hả?”

Hàn Triệt vẫn chưa hồi phục sau cú sốc vừa rồi, thì đã phải trải qua cú sốc thứ hai.

Chẳng lẽ… lại như những gì anh đoán sao?

“Hả cái gì mà hả.” Trịnh Hảo nói với vẻ mặt đương nhiên, “Nó bây giờ mang họ của anh, tức là con của anh. Anh phải chịu trách nhiệm với nó chứ.”

Hàn Triệt hít một hơi lạnh, mặt mày tái mét.

Đổi họ cái là bám vào anh luôn, thật sự là giỏi ăn vạ. 

Nhìn lại con sâu này, lông ngắn vừa đen vừa dày xen lẫn một mảng trắng, đang từ từ bò trên lá…

Anh cảm tưởng như nhìn thấy một con búp bê xấu xí, ôm lấy chân mình khóc lóc gọi “bố”.

“Nó, nó rơi, nó rơi xuống bây giờ!” Hàn Triệt liên tục lắc đầu, mặt đầy vẻ kháng cự: “Nhanh ném nó ra ngoài, tôi không cho phép thứ ghê tởm như vậy xuất hiện trong nhà tôi!”

Trịnh Hảo tắt nụ cười, nói với giọng điệu không hài lòng: “Sao anh vẫn còn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, không, là đánh giá qua hình dáng sâu bọ? Tôi đã nói rồi, đây là hình thái ấu trùng của bướm phượng cam.” Cô kiên nhẫn giải thích cho anh: “Nó có bốn hình thái: trứng, ấu trùng, nhộng và bướm. Nó sẽ không mãi xấu xí như vậy, sau này sẽ biến hình.”

Hàn Triệt nói thầm: Còn tôi thì thấy cô bi3n thái.

Vì để thuyết phục anh chấp nhận sự thật “mình đã làm cha”, Trịnh Hảo lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video, vừa phát cho anh xem vừa giải thích:

“Anh xem, đây chính là quá trình phát triển của nó, ban đầu là một viên nhỏ, từ từ biến thành sâu. Nó có hình dạng giống phân chim, để ngụy trang cho bản thân không bị chim ăn. Sau đó sẽ biến thành sâu xanh, anh nhìn xem, dễ thương chưa kìa. Sau đó sẽ kết thành kén treo trên cành cây, sau một đến hai tuần, sẽ hóa thành bướm. Nhìn kìa, đẹp biết bao!”

Video kết thúc, Trịnh Hảo nhìn Hàn Triệt, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh không thấy toàn bộ quá trình thật kỳ diệu sao? Anh có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của một con bướm.”

Hàn Triệt lắc đầu, từ chối bị cô tẩy não: “Nói dễ nghe quá, sao cô không tự nuôi đi?”

“Tôi cũng muốn nuôi, nhưng hôm qua tôi vừa lấy nó ra khỏi hộp bảo quản thì bị Trịnh Đại Tiền đớp một phát vào mồm, may mà chưa nuốt xuống, nó được tôi kịp thời cứu về đấy.”

Trịnh Hảo liếc nhìn Trịnh Đại Tiền, chú chó ngốc đang vòng quanh chân bàn đuổi theo cái đuôi của mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy phẫn nộ của chủ nhân.

“Bởi thế, tôi chỉ có thể tìm cho nó một chỗ ở khác.”

“Nhưng mà…” Hàn Triệt vẫn không bằng lòng, nhưng nhất thời lại không tìm ra lý do để từ chối.

“Đừng có nhưng nhị gì nữa, tôi cũng vì lợi ích của anh mà thôi, ông chủ Hàn.” Trịnh Hảo vỗ vai anh, nói một cách nghiêm túc: “Nuôi một động vật nhỏ sẽ hạnh phúc biết bao. Anh nhìn tôi đi, mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, chẳng phải vì có Trịnh Đại Tiền sao.”

Im lặng một lúc lâu, Hàn Triệt khó khăn mở miệng: “Động, vật, nhỏ?”

Theo tiêu chuẩn của cô, con gián cũng là động vật nhỏ, thế sao cô không nuôi chúng?

Hơn nữa, cô mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không phải vì vấn đề IQ sao? Trẻ em kém phát triển trí tuệ mới có thể sống vô tri như vậy.

“Đúng vậy, nó chỉ nhỏ bằng ngón tay út, chiếm bao nhiêu chỗ chứ?” Trịnh Hảo giơ ngón tay út lên, bắt đầu trói buộc đạo đức[43]: “Nhà anh lớn như vậy, không thể nhường một góc cho nó sao?”

[43]Trói buộc đạo đức có nghĩa là sử dụng các giá trị đạo đức nhằm đe dọa, ép buộc, gây áp lực lên người khác để họ thực thi những yêu cầu vô lý được đề ra.

Hàn Triệt tỏ vẻ, hình dáng của nó rất nhỏ, nhưng bóng ma tâm lý mà nó gây ra lại rất lớn.

“Tôi sợ nó chạy lung tung, ngộ nhỡ nó bò lên giường của tôi thì sao?”

Anh vừa nghĩ đến cảnh tượng này đã cảm thấy ngứa ngáy khắp người, như thể có hàng triệu con sâu róm đang bò trên cơ thể.

Trịnh Hảo dở khóc dở cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, nó sống dựa vào cái cây này, không thể bò đi nơi khác được.”

Thấy Hàn Triệt vẫn mang vẻ mặt u sầu, cô đảo mắt, nghĩ ra một cách hay: “Tôi sẽ mua cho anh một cái lưới, kiểu giống như cái hộp lớn, có một lớp vải mỏng bên trên.” 

Cô khua tay miêu tả: “Tôi thấy ở chợ cây cảnh có bán, đợi tôi mua xong sẽ mang đến cho anh, thế nào?”

Hàn Triệt rơi vào tình trạng rối trí.

Sau khi quan sát con sâu này trong suốt năm phút, xác nhận rằng nó không có chân cũng không có cánh, sẽ không đột ngột biến hình bay vào mặt anh, chỉ chậm rãi di chuyển trên lá cây, Hàn Triệt đồng ý một cách gượng ép.

“Th… Thôi được.”

Anh duỗi dài hai cánh tay, cẩn thận nâng chậu hoa lên, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với con sâu rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt đảo quanh nhà.

Cuối cùng, anh quyết định đặt nó lên bệ cửa sổ của phòng ngủ phụ ít được sử dụng nhất.

Trịnh Hảo cúi người, nhìn con sâu đang cố gắng gặm lá dưới ánh nắng, cảm thấy rất hài lòng.

Mỹ Lệ à, chúc mừng mày đã thành công chuyển vào biệt thự, từ nay sẽ sống cuộc sống giàu sang sung túc nhé.

*

Đóng cửa phòng ngủ phụ, hai người dọn dẹp qua rồi dẫn theo Trịnh Đại Tiền xuống lầu.

Vừa ra ngoài, Trịnh Đại Tiền đã dừng lại không đi tiếp, bốn chân khép lại, mông hạ xuống, đuôi duỗi thẳng.

Trịnh Hảo ngay lập tức hiểu ra. Cô hơi ngại, không kìm được mà mắng thầm: con chó ngu ngốc này thật sự không biết xấu hổ, giữa đường không ai để ý mà đi đại tiện, mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, bên cạnh còn có người đi qua…

“Stop!” Trịnh Hảo lớn tiếng hô, nhanh chóng chạy tới, vỗ nhẹ vào đầu Trịnh Đại Tiền, rồi ra lệnh một lần nữa: “Chờ một chút nữa hãy đi, nghe thấy chưa?”

Trịnh Đại Tiền không hiểu lý do, lại không dám trái ý, chỉ đành vật vã giữ nguyên tư thế này.

Trịnh Hảo tìm được hai chiếc lá cây ngọc lan ở dưới gốc cây, trải trên mặt đất, rồi vỗ vào mông của Trịnh Đại Tiền: “Đi được rồi.”

Vài giây sau, trên lá cây xuất hiện một đống phân thành khuôn.

Trịnh Hảo vừa định đeo găng tay dùng một lần, bỗng quay đầu lại, thấy cách đó hai mét là Hàn Triệt đang đứng bàng quan đứng xem, môi mím chặt, dường như đang cố nhịn cười.

Cô cười xấu xa, giật dây anh: “Có muốn thử không?”

Nụ cười trên môi anh lập tức biến mất, Hàn Triệt liên tục lùi lại: “Không cần đâu.”

“Đến đây, cảm nhận một chút đi, cảm giác sờ vào phân chó kỳ diệu lắm.”

Hàn Triệt hoảng sợ, nói: “No !!!”

Cho hỏi cái này thì có gì tốt đẹp, phân không phải đều giống nhau sao? Nóng hổi, dính dính, thối hoăng thối hoắc…

Stop! Anh không thể nghĩ thêm nữa!

Thấy Hàn Triệt nhất quyết không chịu, Trịnh Hảo đành bỏ cuộc, đeo lại găng tay, trải túi nhựa ra trên mặt đất, rồi nhặt đống phân chó cho vào túi bóng, sau đó ném cả găng tay và lá cây vào trong, buộc chặt miệng túi lại.

Cô đứng dậy vứt túi bóng đi, tự nói với mình: “Màu sắc bình thường, độ mềm và độ cứng vừa phải, không tệ, rất khỏe mạnh.”

Hàn Triệt cứng đờ toàn thân, di chuyển sang một bên vài bước: “Xin hãy cách tôi năm mét.”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn đi quá gần với một người đã bốc phân chó mà không rửa tay.”

Trịnh Hảo nhếch môi, đang định phản bác lại, bỗng chuyển chủ đề: “Nên nói rằng, nuôi sâu bướm dễ hơn nuôi chó nhiều, anh cũng không cần phải dọn dẹp phân, thậm chí không cần chuẩn bị ba bữa một ngày, bớt lo biết là bao.”

Hàn Triệt: “…” Cái này mà cũng móc nối vào được.

Khi đến gần cổng đông của khu chung cư, Trịnh Hảo thấy hai bảo vệ đứng thẳng tắp ở cửa, lại nhớ đến cảnh vừa bị chặn ở ngoài cổng, không khỏi thở dài: “Khu của các anh tốt thì tốt thật, nhưng quá bất tiện. Khách đến thăm đều không được vào, vậy thì đồ ăn, bưu phẩm càng không được vào. Chủ nhà gọi đồ ăn còn phải xuống dưới lấy, thật sự quá vô nhân đạo rồi.”

Hàn Triệt nhẹ nhàng nói: “Viết rõ số phòng, ban quản lý sẽ mang đến tận nơi.”

Trịnh Hảo lập tức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Cái này cũng quá nhân văn rồi nhỉ…”

Khu nhà giàu có mang đến cho Trịnh Hảo không chỉ là sự choáng ngợp này. Khi Hàn Triệt nói có một thảm cỏ để dắt chó đi dạo, cô tưởng tượng chỉ là một góc nhỏ, dùng cho mèo và chó đi vệ sinh, ai ngờ lại là một thảm cỏ xanh mướt lớn hơn cả sân trường tiểu học.

Góc thảm cỏ có một số thiết bị vui chơi, như cầu trượt, xích đu, hố cát, cầu đi trên dây, và lưới leo, đủ cả.

Nếu không thấy vài chú chó con xếp hàng ngoan ngoãn dưới cầu trượt, vài chú mèo lười biếng nằm trên xích đu tròn, còn hai chú thỏ đang đào hố trong bãi cát, thì Trịnh Hảo gần như đã nghi ngờ mình đi nhầm phim trường, lạc vào một công viên giải trí cho trẻ em.

Trịnh Hảo dắt theo Trịnh Đại Tiền, ngây ngô nhìn những chú chó nhỏ đang vui vẻ đuổi nhau trên bãi cỏ lớn, một người một chó rơi lệ ghen tị.

Hàn Triệt cũng cảm thán: “Lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy trong khu chung cư.”

Thế này mà nhiều? Trịnh Hảo nghi ngờ đếm số người, chỉ có mười mấy người thôi mà.

Thấy những đồng loại chơi vui vẻ như vậy, Trịnh Đại Tiền cũng ngồi không yên, ngẩng đầu sủa ầm ĩ. Trịnh Hảo tháo dây xích, nắm chặt vòng cổ của nó, nghiêm túc nhắc nhở: “Không được đánh nhau, nghe rõ chưa?”

Cô vừa thả tay, Trịnh Đại Tiền  liền nhanh chóng lao ra ngoài, chạy vòng quanh bãi cỏ, sau đó gia nhập đội ngũ chó con một cách cưỡng ép, ngửi cái này hít cái kia, thể hiện đủ kiểu thiện chí và thân mật, ngoe nguẩy cái đuôi đến nỗi tạo ra cả bóng mờ.

Hàn Triệt không nhịn được cười, liếc nhìn Trịnh Hảo: “Nó giống y như cô, cũng là một kẻ hướng ngoại.”

“Không thế thì sao.” Trịnh Hảo nhướn mày: “Chó tôi nuôi lớn, đương nhiên phải kế thừa những phẩm chất ưu tú của tôi rồi.”

Chạy đuổi và nô nghịch hơn nửa tiếng, Trịnh Đại Tiền cũng đã thấm mệt, nằm trên đất thở hổn hển. Trịnh Hảo quyết định trước khi về, sẽ dẫn nó đi trải nghiệm một chút các thiết bị vui chơi dành riêng cho thú cưng.

Đã đến đây rồi, nhất định phải chơi cho đã.

Chơi cầu trượt, Trịnh Đại Tiền nằm như xác chết không chút hứng thú; đi trên cầu khỉ, vừa lên nó đã run rẩy không nhúc nhích; chơi trong hố cát, nó tỏ ra rất không thân thiện với hai con thỏ, gầm gừ và chuẩn bị nhảy xổ lên.

Không còn cách nào khác, chỉ còn lại khu xích đu để chơi, nhưng mỗi cái đều đã bị chiếm. Trịnh Hảo đành phải dắt nó, xếp hàng phía sau xích đu.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc xích đu có chỗ trống, Trịnh Hảo vội vàng cúi người ôm chặt Trịnh Đại Tiền, vừa đứng dậy thì phát hiện phía trước không biết từ đâu xuất hiện một gã đàn ông trẻ tuổi, ôm một chú chó Bulldog Pháp[44], trực tiếp đặt lên xích đu.

[44]Bulldog Pháp (tên tiếng Anh là French Bulldog, còn gọi là giống chó bò Pháp) thuộc bộ ăn thịt, họ chó, là một loài động vật có vú, là một giống chó bạn đồng hành có kích thước nhỏ gọn. Chiều cao trung bình khoảng 30cm, trọng lượng khoảng 10-12.8kg. Bulldog Pháp có thân hình chắc nịch, đầu ngắn và lớn, hàm dưới nhô ra, vai rộng, tứ chi khỏe nhưng ngắn. Mắt của nó tròn và lồi, tai thẳng và lớn. Lông ngắn và dày, màu sắc thường thấy là đen có đốm trắng, hoặc nền trắng có đốm đen. Ngoài ra, da của Bulldog Pháp mềm mại và lỏng lẻo, đặc biệt ở vùng đầu và vai, dễ hình thành nếp nhăn.

“Này, là tôi đến trước.” Trịnh Hảo cố gắng nói lý với anh ta.

Gã đàn ông quay đầu lại, khuyên tai phát sáng đến chói mắt dưới ánh nắng.

Anh ta đánh giá Trịnh Hảo từ đầu đến chân, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường. Cuối cùng, liếc Trịnh Đại Tiền trong lòng cô.

“Chó bản địa à?” Anh ta cười khẩy một tiếng, mang theo ý châm biếm, quay lưng lại, không thèm để ý đến cô nữa.

Trịnh Hảo lập tức giận ứa gan.

Chó bản địa thì làm sao? Anh hừ hứa cái nỗi gì? Đã chen ngang lại còn lý luận?

Xem bà cố nội thu thập mi như nào!

Hàn Triệt cảm thấy có điều không ổn, vội vàng bước đến giữa hai người, thì thầm hỏi Trịnh Hảo: “Có chuyện gì vậy?”

Trịnh Hảo chăm chú nhìn bóng lưng của gã đàn ông đeo khuyên tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dẫm, phải, cứt, rồi.”

“Để tôi sang nói với cậu ta.” Hàn Triệt cố gắng ngăn cô lại, nhưng cô không để ý, đặt Trịnh Đại Tiền xuống, từng bước đi vòng đến trước gã đeo khuyên tai, khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta một cách khiêu khích.

Từ kiểu tóc chải chuốt đến chiếc khuyên tai lấp lánh, rồi bộ râu được cắt tỉa gọn gàng trên cằm, đến cơ bắp rắn chắc nhưng không thực tế, và đến chiếc quần tây quá chật…

Trịnh Hảo cười khẽ một tiếng, cô hiểu rồi.

Trai đeo khuyên bị cô nhìn từ đầu đến chân khiến anh ta cảm thấy không thoải mái, quay người sang một bên, tránh ánh mắt của cô.

Trịnh Hảo lại chuyển tới trước mặt anh ta và tiếp tục quan sát, chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm vài phần nghi hoặc.

Trai đeo khuyên cũng không kìm được sinh nghi, hỏi cô: “Cô đang nhìn gì vậy?”

“Anh hãy ngẩng cằm lên một chút.” Trịnh Hảo tỏ ra nghiêm túc, ra vẻ như một lương y: “Để tôi xem mũi của anh, hình như có vấn đề gì đó.”

Mặc dù gã đeo khuyên trong lòng vẫn nghi ngờ, nhưng thấy cô có vẻ rất chuyên nghiệp, anh ta cũng không khỏi lo lắng về vấn đề sức khỏe của mình, nên đã ngoan ngoãn làm theo.

“Đừng nâng cao như vậy, thấp hơn một chút, ừ đúng rồi, như vậy đó.”

Trai đeo khuyên ngẩng đầu lên, hỏi Trịnh Hảo: “Tôi bị làm sao vậy?”

Trịnh Hảo bình tĩnh nói: “Ấy, không sao, tôi chỉ muốn xem lỗ mũi của anh có bị cứt mũi bịt kín không, chứ sao mà cứ hừ hừ như vậy, giống như con chó bị sổ mũi.”

Gã đeo khuyên bất ngờ rụt cổ lại, nhìn cô với vẻ không thể tin vào mắt mình.

“Liệu có phải ngón tay của anh quá to nên không tiện không?” Trịnh Hảo đưa ngón trỏ ra, nói với vẻ mặt chân thành: “Hay để tôi móc giúp anh nhé.”

“Cái cô này… có bị khùng không vậy? Cô…” Gã đeo khuyên mở miệng, ấp úng một hồi, vẫn không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

Hàn Triệt ở bên cạnh cố nhịn cười thật khó khăn.

“Ồ đúng rồi,” Trịnh Hảo giả vờ quan tâm, nhắc nhở anh ta: “Anh nên cắt lông mũi đi, nếu bị tắc nghẽn lỗ mũi thời gian dài sẽ dẫn đến tức ngực khó thở, người cũng sẽ trở nên hẹp hòi, chua ngoa đấy.”

Trai đeo khuyên bị cô châm chọc đến mức không nói nên lời, đột nhiên nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Hàn Triệt.

“Anh ở tòa nhà số 8 đúng không? Tôi cũng sống ở tòa đó, đã gặp anh vài lần.” Anh ta liếc nhìn Trịnh Hảo với ánh mắt đầy căm phẫn: “Osin nhà anh chẳng có tí văn hóa nào cả, nhanh chóng cho nghỉ đi.”

“Anh——” Trịnh Hảo vừa định mắng trả, thì bị Hàn Triệt giơ tay chặn lại.

Anh mỉm cười với gã đeo khuyên, nói với giọng nhẹ nhàng: “Cậu hiểu nhầm rồi, cô ấy là chủ nhà của tôi.”

Trai đeo khuyên nhìn anh, rồi lại nhìn Trịnh Hảo, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có chút ngượng ngùng, mặt thoắt đỏ rồi lại trắng.

Trịnh Hảo vào vai rất nhanh, bình tĩnh gọi một tiếng: “Tiểu Hàn.”

Hàn Triệt cố gắng nín cười: “Dạ.”

Trịnh Hảo một tay nắm dây xích chó, một tay đặt lên vai Hàn Triệt, từ từ quay người lại, trước khi quay người còn không quên cười khinh bỉ về phía chàng trai đeo khuyên tai.

“Ở đây có người đánh rắm, thối quá, chúng ta về thôi.”

Hai người một chó dần dần đi xa trong ánh mắt phức tạp của trai đeo khuyên.

Đến khi đã rời xa bãi cỏ, Trịnh Hảo mới dám lén nhìn lại. Xác nhận không ai theo sau, cô rốt cuộc cũng yên tâm, nhỏ giọng hỏi Hàn Triệt: “Này, trước đây anh đã gặp anh ta rồi sao?”

Hàn Triệt gật đầu, ánh mắt u uất nhìn cô: “Cô vừa đến đã khiến tôi đắc tội với hàng xóm. Nếu cô đến thêm vài lần nữa, không chừng tôi sẽ trở thành kẻ thù của cả khu chung cư.”

Mặc dù là phàn nàn, nhưng trong giọng điệu lại mang theo nụ cười thoải mái, Trịnh Hảo nghe vào tai giống như đang khen ngợi hơn.

“Anh phải cảm ơn tôi chứ.”

Hàn Triệt không hiểu nhìn cô.

“Anh không nhận ra rằng ánh mắt của anh ta nhìn anh có chút khác thường sao?” Trịnh Hảo thở dài: “Tôi đã giúp anh giải quyết một rắc rối tiềm ẩn.”

Thật sao? Hàn Triệt có vẻ ngạc nhiên.

Anh không có khả năng cảm nhận được gay, không nhận biết được xu hướng tình d*c của người khác, cũng không nắm bắt được những yếu tố mập mờ.

“Chân thành cảm ơn cô.” Anh chân thành cảm ơn, chợt nghĩ ra điều gì đó, “Cô nói sẽ giúp cậu ta ngoáy mũi, nếu cậu ta điên hơn cô thì sao, nếu cậu ta đồng ý thì sẽ thế nào?”

Trịnh Hảo nói một cách thờ ơ: “Vậy thì móc hộ anh ta thôi.”

“… Cô thật sự dám làm vậy à.”

Trịnh Hảo nở một nụ cười, “Dù sao thì tôi vừa mới nhặt phân chó xong mà chưa rửa tay, kẻ chịu thiệt không phải là tôi.”

Hàn Triệt vừa định cười theo, thì bỗng nhiên lưng cứng lại, cảm thấy vai như nặng ngàn cân.

Anh từ từ quay đầu, nhìn vào bàn tay của cô đặt trên vai trái của mình.

“Là… tay nào?”

Trịnh Hảo nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào như thiếu nữ:

“Chính là tay này.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.