Thời gian trở về ngắn hơn gần một nửa so với lúc đi, lý do là Hàn Triệt chạy như điên để thoát thân, còn Trịnh Hảo cầm dây xích chó cười lớn đuổi theo. Anh đã chạy vào thang máy, Trịnh Hảo còn đưa tay ra trước mũi anh, thở hổn hển rồi nói: “Anh chạy gì vậy, tôi đeo găng tay mà, không hôi đâu, không tin anh ngửi thử xem.”
Hàn Triệt cố gắng nín thở, liên tục rụt người lại, hận không thể chui vào tường thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, anh liền vội vàng lao ra ngoài, thở hổn hển từng ngụm.
Trịnh Hảo đi ra, nói thầm: “Dù có hôi, anh cũng không ngửi thấy đâu.”
Hàn Triệt lạnh lùng lườm cô.
Hóa ra tôi nói cho cô biết nỗi khổ của mình, chỉ để cô lợi dụng, đúng là cái đồ vô lương tâm. Về đến nhà, Hàn Triệt đổ mồ hôi khắp người, lại lo lắng mình bị ám mùi thối nên định đi tắm. Lúc đi qua cửa phòng ngủ phụ, anh chợt dừng bước, vặn chốt cửa rồi lén lút bước vào bên trong. Trước cửa sổ, anh cúi người xem. Đống “phân chim” vẫn nằm chình ình trên chiếc lá bị gặm một nửa, không thoát ra ngoài, cũng không đột nhiên “biến hình” như Trịnh Hảo đã nói. Sau lưng vang lên giọng nói của Trịnh Hảo, cô có vẻ hài lòng: “Anh cũng khá quan t@m đến nó đấy.” “Ê, sao nó không động đậy vậy?” Giọng của Hàn Triệt không giấu nổi niềm vui: “Chẳng lẽ chết rồi sao?” Trịnh Hảo lặng lẽ liếc mắt về phía anh: “Chưa thấy côn trùng ngủ à? Cần tôi gọi nó dậy không?” “Không không.” Hàn Triệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722035/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.