🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Triệt cảm thấy mình giống như một viên cảnh sát xui xẻo thường xuất hiện trong các bộ phim siêu anh hùng, anh hùng chịu trách nhiệm chiến đấu, còn anh thì lo việc dọn dẹp.

Công cuộc thu dọn tàn cục chủ yếu chia thành bốn bước:

Bước đầu tiên, học cách lái xe điện.

Mặc dù trước đây Trịnh Hảo đã dạy anh, nhưng anh vẫn thiếu kinh nghiệm, sắp tới còn phải chở người và chó, trong lòng vẫn khá e dè.

Sau khi tập đi tập lại năm sáu lần, cuối cùng ba người một chó đã không còn nhầm lẫn giữa ga và phanh, họ bắt đầu hành trình trở về. 

Bước thứ hai, đưa người phụ nữ say rượu về nhà. 

Sau khi ngã từ ghế xuống, mặc dù ý thức còn hơi mơ hồ, nhưng cô ấy đã có thể hiểu được lời nói của người khác. Sau khi uống xong một lon coca lạnh, cô gái cuối cùng cũng nhớ ra địa chỉ nhà mình, Hàn Triệt đã dùng điện thoại để dẫn đường, cẩn thận lái xe trong mười phút, cuối cùng cũng đã đưa cô ấy đến dưới một tòa nhà chung cư.

Mở cánh cửa lớn ở dưới lầu, cô gái bỗng dừng lại, quay người hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa biết tên anh.”

Hàn Triệt suy nghĩ rồi trả lời: “Trịnh Hảo, Hảo trong hảo nhân (người tốt).”

Người phụ nữ cười, vẫy tay với anh: “Cảm ơn anh, người tốt.”

Bước thứ ba, đưa Cẩu Đản về nhà.

Người phụ nữ say rượu đã được tiễn đi, trọng lượng trên xe lập tức giảm đi khá nhiều, nhưng lại mang đến vấn đề mới — vừa rồi là người phụ nữ đó đỡ lấy Trịnh Hảo, cô mới có thể ngồi vững trên xe, còn giờ thì…

Nhìn Trịnh Hảo đang ngồi ngả nghiêng trên ghế xe, Hàn Triệt suy nghĩ một hồi, quyết định chuyển cô lên ghế trước, còn anh ngồi ở ghế sau lái xe.

Mặc dù tay chân anh dài, vừa đủ để với tới đầu xe, nhưng…

Hàn Triệt cụp mắt, nhìn Trịnh Hảo đang nằm trong lòng mình, không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh, hơi thở cũng có chút khó khăn.

Tư thế này thật sự quá mờ ám.

Dù sao đi nữa, hiện tại cô không còn tỉnh táo. Chỉ cần anh không nói, thì không ai biết cả.

Hàn Triệt đã tốn không ít công sức mới tìm được công trường đó, rồi vòng quanh công trường một vòng lớn, mới tìm thấy cái lỗ hình tam giác.

Nhưng thân hình của anh chênh lệch khá nhiều so với Trịnh Hảo, vừa mới nhét nửa bên vai vào, đã bị lỗ đó kẹt chặt.

Lật qua lật lại vài lần mà không thấy kết quả. Không còn cách nào khác, anh đành phải nhét riêng Cẩu Đản vào trong đó.

Dù sao bên trong cũng là lãnh thổ của nó, về lại ổ chó của mình chắc không khó. 

Hàn Triệt đang ấn xuống tấm kim loại bị cong, cố gắng khôi phục lại hình dạng ban đầu, thì bỗng từ bên trong thò ra một cái lưỡi ấm áp, li3m lên mu bàn tay của anh. 

Tình cảm của chú chó nhỏ luôn không che giấu, làm ấm lòng ta. 

Hàn Triệt cười, thò tay vào trong xoa đầu của bé Cẩu Đản.

Bước thứ tư là khó khăn nhất.

Hàn Triệt nhìn Trịnh Hảo đang nằm trên đầu xe, cảm thấy bất lực lại đau đầu.

Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, còn lâu trời mới hừng đông.

Đi về nhà cô, hay về nhà anh?

*

Trịnh Hảo tỉnh dậy trong cơn đau đầu và khát nước.

Cô mở cặp mắt nhập nhèm vì ngái ngủ. Chiếc đèn chùm trên trần có vẻ hơi lạ,  cô lơ ngơ quay đầu lại, ánh sáng len lỏi qua khe rèm chiếu vào, chia bức tường màu xám thành những hình khối.

Một căn phòng lạ, một chiếc giường lớn mềm mại đến mức gần như có thể đắm chìm vào, một chiếc chăn nhẹ nhàng bồng bềnh, cùng với hương thơm mát lạnh lơ lửng trong không khí…

Trịnh Hảo từ từ ngồi dậy, hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Cô lần lượt loại trừ nhiều lựa chọn không đáng tin cậy như xuyên sách, trùng sinh, hoán đổi linh hồn, mất trí nhớ, cuối cùng đi đến kết luận——

Hàn Triệt đã đưa cô đi thuê phòng.

Tên không biết xấu hổ này… khoan đã, người kia đâu?

Trên giường lớn chỉ có một mình cô. Trịnh Hảo kéo chăn lên, phát hiện quần áo tuy lộn xộn nhưng vẫn mặc đầy đủ, cả áo lót và qu@n lót đều còn, hai quả thận cũng còn nguyên.

Toàn thân chỉ có đầu đau, những chỗ khác đều không sao cả.

Trịnh Hảo yên tâm phần nào. Cô bò xuống giường và mở cửa, đi dọc hành lang đến phòng khách——

Cô nhận ra đây là nhà của Hàn Triệt.

Hàn Triệt đang quấn chăn nằm trên sofa, nghe thấy tiếng động nhưng mắt vẫn nhắm nghiền vì buồn ngủ, lầu bầu không rõ: “Cô tỉnh rồi.”

“Ừ, đúng vậy…” Trịnh Hảo bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, cười khan vài tiếng: “Thì ra… anh đã cõng tôi về à.”

Hàn Triệt khẽ ừ một tiếng rồi ngồi dậy khỏi sofa, nhìn cô với vẻ mặt u oán

“Tửu lượng của cô…” Anh lắc đầu: “… Không ổn chút nào.”

Trịnh Hảo ngại ngùng gãi đầu.

Tối qua quên hỏi ông chủ về độ cồn của bia, cứ nghĩ bia thì cũng giống nhau, có lẽ hương vị trái cây đã che lấp vị rượu, lúc uống cũng không cảm thấy say. Không ngờ uy lực lại lớn như vậy, vừa nhắm mắt đã không còn nhớ gì.

“Ờ cái đó… bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?”

Hàn Triệt liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Mới đến chín giờ.”

Khi anh đưa cô về nhà đã là bốn giờ sáng, Hàn Triệt đã suy nghĩ một lúc giữa phòng ngủ chính và ghế sofa, rồi rất lịch sự nhường giường lớn cho cô.

Người này mặc dù không uống được nhiều, nhưng phẩm chất khi say thì vẫn ổn, cả đêm không quậy phá, cũng không nôn mửa, ngủ rất say.

“May quá may quá.” Trái tim treo lơ lửng của Trịnh Hảo đã hạ xuống: “Mười giờ tôi mới vào làm, vẫn kịp.”

Hàn Triệt đứng dậy vươn vai, chậm rãi đi đến trước mặt Trịnh Hảo, nhìn cô rồi khẽ nhướng mày.  

“Không tắm đi người hôi rình.”  

Trịnh Hảo lùi lại một bước, định nói “Về nhà rồi tôi sẽ tắm” nhưng khi ngửi kỹ, mùi trên người thực sự hơi phức tạp, tóc sặc mùi nướng hòa trộn với mùi chua của mồ hôi, trong hơi thở còn có mùi rượu…

Anh ấy chắc không ngửi thấy đâu nhỉ.  

Trịnh Hảo lén nhìn một cái về phía Hàn Triệt, rồi lùi lại một bước nhỏ.  

“Ờ thì đi.”  

Trong nhà tắm của phòng ngủ chính, Trịnh Hảo nhớ lại những kiến thức nhỏ đã học trên mạng, trước tiên kiểm tra gương, sau đó xem vòi nước, vòi sen, kệ để đồ. Cuối cùng nhìn qua lại trên tường gạch, không bỏ qua bất kỳ lỗ nhỏ khả nghi nào.  

Mọi thứ đều bình thường.

Trịnh Hảo tự cười mình, cảm thấy lo lắng của bản thân thật thừa thãi. Nếu Hàn Triệt thật sự muốn làm gì, thì tối qua đã hành động rồi. Đêm khuya tĩnh mịch, trai gái ở chung một phòng, cô lại ngủ say như chết, nếu anh không kiềm chế được…  

Phh phh phh, mình đang nghĩ cái gì vậy?  

Trịnh Hảo cố gắng lắc đầu, đuổi những suy nghĩ giới hạn độ tuổi ra khỏi đầu.  

Âm thanh nước chảy rào rào từ phòng tắm truyền ra, mơ hồ như lông vũ nhẹ nhàng gãi bên tai, một cảm giác tê tê ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.

Hàn Triệt bỗng nhiên mặt đỏ tai nóng, rõ ràng là không thấy gì, nhưng một số hình ảnh vẫn không thể kiềm chế mà hiện lên trong đầu. 

Tối qua, thực ra… 

Sau khi bồng cô lên giường, anh cúi xuống nhìn gương mặt ngủ say của cô, có một khoảnh khắc, anh bỗng muốn hôn cô. 

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột ngừng lại. Hàn Triệt vội vàng cất gọn suy nghĩ, chui vào bếp lục lọi trong tủ lạnh, giả vờ như đang bận rộn. 

Máy sấy tóc kêu vo vo, Trịnh Hảo sấy tóc đến khi khô được một nửa, rồi dọn dẹp đồ đạc trong phòng tắm. Lúc cô đi ra ngoài, trên người vẫn tỏa ra hơi ẩm ấm áp.

Hàn Triệt cho bánh mì đã cắt vào lò nướng, rồi dùng sữa chua ngâm hai bát yến mạch.

“Cô muốn phết gì, bơ hay hạt phỉ?”

Trịnh Hảo liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Tôi sắp muộn rồi, anh tự ăn nhé.”

Cô vội vàng nhét điện thoại vào túi, nhanh chóng đi đến cửa bắt đầu thay giày.

“Ting——”

Bánh mì đã nướng xong.

“Chờ đã!” Hàn Triệt vội vàng dùng giấy nướng gói lại chiếc bánh mì thơm phức, chạy ra cửa đưa cho Trịnh Hảo: “Nhớ ăn sáng nhé.”

“Cảm ơn nhé.” Trịnh Hảo nhận lấy bánh mì, đẩy cửa ra ngoài: “Tôi đi trước đây.”

Hàn Triệt bỗng nhớ ra điều gì, vội vàng chạy theo nhắc nhở cô: “Tôi đã đỗ xe điện ở cổng nam.”

“Okie.” Trịnh Hảo cười đáp.

Thang máy mở ra, cô bước vào vẫy tay chào anh: “Lát nữa anh nhớ ngủ bù nhé.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, khuôn mặt của Hàn Triệt dần biến mất.

Khi trước mắt chỉ còn lại cánh cửa lạnh lẽo, Trịnh Hảo mới dám thoải mái hồi tưởng về hình dáng của anh.

Tối qua anh không ngủ ngon, quầng thâm dưới mắt lại đậm hơn, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, trên cằm còn lún phún râu.

Trong khoảnh khắc nhập nhèm, Trịnh Hảo có một ảo giác như thể mình là một nữ tổng tài lạnh lùng bận rộn, còn anh là một người chồng dịu dàng nấu nướng.

Phh phh phh! Cô vỗ đầu, tự đánh mình thức tỉnh.

Mày suốt ngày nghĩ cái gì đâu không!

*

Cố gắng đến chỗ làm nhưng vẫn trễ mười phút, nhóm khách đầu tiên đã chờ sẵn ở sảnh. Trịnh Hảo vội vàng chạy đến phòng thay đồ, đúng lúc va phải chị Liễu Nhi trong bộ đồ trắng từ bên trong đi ra.

“Ái chà.” Chị Liễu Nhi đánh giá cô, trên mặt nở một nụ cười đầy ý tứ: “Đêm qua đi đâu thế?”

Trịnh Hảo cảm thấy da đầu tê dại.

Chị ấy làm sao biết được? Gắn camera theo dõi trên người mình à?

Mặc kệ, Trịnh Hảo quyết định không thừa nhận: “Không làm gì cả, chỉ là ngủ quên thôi.”

Chị Liễu Nhi mở to cặp mắt hạnh: “Đừng giả vờ, quần áo của em còn chưa thay. Nói đi! Có phải em đã ở lại nhà của gã đàn ông nào rồi, đúng không?”

Trịnh Hảo không khỏi ngạc nhiên.

Suy luận này thật quá quyết đoán! Mặc dù kết luận là đúng, nhưng lý do hoàn toàn không có cơ sở.

Vì vậy, cô khẳng định: “Tất nhiên là không! Mặc cùng một bộ quần áo hai ngày thì có sao? Quần áo khác của em đều đã giặt nhưng chưa khô.”

Chị Liễu Nhi thấy vậy liền phản bác: “Gần đây có mưa đâu.”

Trong bộ đàm vang lên tiếng thúc giục của ông chủ, chị Liễu Nhi cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, nhanh chóng đi thay đồ đi, chỉ là ngủ với một người đàn ông thôi, có gì to tát đâu.”

Không còn thời gian trang điểm, Trịnh Hảo vội vàng thay một bộ đồ xác sống và tìm một chiếc mũ đội lên đầu, sau đó vác một cái rìu trên vai trái, tay phải cầm một cái đầu người đầy máu rồi hung hăng bước vào. 

Nhóm khách này là vài cặp đôi trẻ, vừa mới vào không lâu đã bị mấy con quỷ nhỏ ở phía trước dọa cho hét ầm lên, chạy tán loạn. 

Khi Trịnh Hảo đến hiện trường, chỉ còn lại một cặp nam nữ đang mò mẫm trên tường trong hành lang tối tăm, họ run rẩy bước về phía trước. 

Trịnh Hảo nín thở, rón rén theo sau hai người.

Cuối hành lang có một chiếc đèn tường, phát ra ánh sáng mờ ảo, dưới đèn là một chiếc gương đồng màu vàng.

Người đàn ông đi phía trước vô tình nhìn vào gương, bỗng phát hiện phía sau mình có thêm một người. Không, thứ này đầy mụn nhọt, thật sự người không ra người ma không ra ma!

Anh ta lập tức hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc, “a a a a” kêu la thảm thiết rồi nhanh chóng quay người, đẩy mạnh bạn gái phía sau và tự mình chạy trốn, thoáng chốc đã biến mất không còn dấu vết.

Trịnh Hảo và cô bạn gái vô tội ngã xuống đất, một người chửi rủa, một người thì kêu gào thảm thiết.

“Người gì vậy!” Trịnh Hảo ngồi xuống đất tức giận mắng một câu, đau đớn xoa ngực mình.

Cô bạn gái nhỏ bị hoảng sợ, vẫn đang bịt tai gào thét hết sức khiến màng nhĩ của cô gần như vỡ ra.

“Ê ê ê.” Trịnh Hảo vỗ vai cô gái, tháo mũ ra: “Đừng kêu nữa, tôi là người.”

Tiếng gào thét đột ngột im bặt.

Cô gái ngây ra nhìn cô, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói như khóc: “Trời ơi, làm tôi sợ chết khiếp…”

Trịnh Hảo lắc đầu, chê bai: “Tên đàn ông này không được, nhanh chóng chia tay đi.”

Cô gái hoảng hốt che ngực, mở to mắt nhìn cô, tẽn tò một lúc mới ấp úng nói: “Cảm ơn nhé.”

Trịnh Hảo cười, kéo cô ta đứng dậy: “Không sao, vừa nãy làm cô sợ rồi, xin lỗi nhé.”

Cô gái mở miệng, còn muốn nói gì đó thì bóng dáng người đàn ông chợt xuất hiện ở cuối hành lang. Anh ta bước nhanh lại, hét lớn về phía cô gái: “Sao còn không đi! Nhanh lên!”

Lúc hai người đó rời đi, Trịnh Hảo mới bật thốt ra hai chữ: 

“Ôi vãi…”

Quay lại phòng thay đồ, Trịnh Hảo nằm phịch xuống sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà bằng đôi mắt rã rời, vẻ mặt đờ đẫn.

“Có chuyện gì vậy?” Chị Liễu Nhi ngồi bên cạnh cô.

Trịnh Hảo quay sang nhìn chị với đôi mắt tròn xoe, cô nói từng chữ một: “Em thấy ma.”

“Á!” Chị Liễu Nhi cảm thấy buồn cười. Cả căn phòng đầy những quái vật, chẳng phải đều là ma sao, chỉ là gặp đồng nghiệp thôi, có gì phải hoảng hốt như vậy.

Trịnh Hảo nghiến răng nói: “Bạn trai cũ đã chết nhiều năm của em, lại đội mồ sống dậy.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.