Ba người phụ nữ dẫn theo trẻ nhỏ xuống xe, dũng mãnh bước lên bậc thang, phía sau còn có một người đàn ông lén la lén lút theo sau.
Trịnh Hảo bước vào sảnh, mới phát hiện Hàn Triệt vẫn còn ở bên ngoài, cửa xoay đã quay vài vòng, xung quanh người ra vào không ngừng, anh vẫn còn chần chừ.
Trịnh Hảo lại quay trở ra, hỏi anh: “Làm gì vậy?”
Hàn Triệt ấp úng: “Tôi chỉ, ờm, tự dưng tôi chợt nhớ ra, hình như bản thân bị dị ứng hải sản… Hay là tôi lên xe đợi các cô nhé?”
Trịnh Hảo chống nạnh nhìn anh: “Bớt diễn, không lẽ anh định chưa lâm trận mà đã bỏ chạy?”
“Không phải…” Hàn Triệt lưỡng lự trong chốc lát rồi quyết định nói thật: “Tôi có thói quen cảm thấy ngại thay cho người khác, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ gặp lại bạn trai cũ, còn định phá hoại đám cưới của người khác, tôi đã thấy không thoải mái rồi…”
Trịnh Hảo bị anh chọc cười, cô nói: “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì, ngay tại chỗ xé ho cô dâu hay tát mặt chú rể à? Yên tâm đi, tôi không phải là một người phụ nữ chanh chua, quân tử chỉ động khẩu không động thủ, cùng lắm chỉ là nói kháy vài câu, làm cho cặp vợ chồng mới cưới thêm phần khó chịu mà thôi.”
Nghe cô nói vậy, Hàn Triệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một nửa, vừa định khuyên nhủ thêm vài câu, lại nghe cô nghiêm giọng dạy dỗ: “Người ngoài cuộc mới cảm thấy ngại thay cho người khác, anh phải xác định đúng vị trí của mình, luôn nhớ rằng anh và tôi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722046/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.