Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ bắt đầu, nhưng trước cửa nhà thi đấu đã xếp hàng dài. Trên quảng trường trước nhà thi đấu có nhiều người qua lại, có người b án nước, bán đèn phát sáng, bán đồ lưu niệm của ban nhạc, có người chụp ảnh bên bức tường áp phích khổng lồ, có người thì vội vã tìm người và đồ đạc, còn có người đi lang thang xung quanh, bí hiểm như là phe vé.
Trịnh Hảo ngồi xổm dưới gốc cây, chán nản quan sát đủ loại người, trong lòng mắng thầm Hàn Triệt: Sao lại để con gái chờ, có chút thái độ nhận lỗi không, có muốn làm hòa không?
Điện thoại reo, là Hàn Triệt gọi đến.
“Tôi đã đến rồi, cô ở đâu?”
Trịnh Hảo phóng đại “hả” một tiếng: “Hàn thiếu gia, ngài đích thân đến à, tôi còn đang chuẩn bị đến nhà đón ngài nữa đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Hàn Triệt tự biết đuối lý, giọng mang ý xin lỗi: “Vừa xếp hàng vào bãi đỗ xe, chờ lâu quá, xin lỗi… cô ở đâu vậy?”
Trịnh Hảo hừ một tiếng: “Trên quảng trường có một bức tường áp phích, đi về phía đông năm mươi mét, dưới gốc cây thứ tám.”
“……” Hàn Triệt hơi đau đầu, còn phải mở la bàn trên điện thoại để tìm hướng đông: “Không thể gặp nhau ngay tại bức tường áp phích sao?”
Trịnh Hảo miễn cưỡng đứng dậy, miệng lầu bầu: “Được rồi.”
Năm phút sau, hai người thuận lợi gặp nhau dưới bức tường.
Gặp lại sau một tuần, cả hai không hiểu sao đều có chút ngượng ngùng, ánh mắt chạm nhau rồi lập tức quay đi, tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722064/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.