Trong phòng tập, khi nhịp đánh cuối cùng vang lên thật mạnh, âm thanh điên cuồng của trống cũng đột ngột dừng lại. Đồng Mộng hít một hơi thật sâu, nhặt chai nước bên chân lên và ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Chị Mộng, hình như điện thoại của chị reo.” Người chơi keyboard nhắc nhở cô.
Đồng Mộng quay đầu nhìn chiếc áo khoác treo trên giá, trong túi sáng lên ánh sáng lấp lánh. Cô ấy nghiêng người lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì không khỏi sửng sốt.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Trịnh Hảo.
Có chuyện gì vậy? Đồng Mộng không rõ nên gọi lại.
Khi cuộc gọi vừa được kết nối, bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của Trịnh Hảo: “Đồng Mộng! Cuối cùng bà cũng nghe điện thoại! Tôi kể bà nghe, tôi xui xẻo quá đi mất, huhuhu…”
Trong tiếng khóc ngắt quãng, Đồng Mộng khó khăn hoàn thành bài kiểm tra khả năng nghe, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra—
Vé đã bị mất trộm.
“Bà đừng vội.” Đồng Mộng vội vàng an ủi cô: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Trịnh Hảo khóc đến nỗi bắt đầu nấc: “Đã báo rồi, hức… Chúng tôi đang ở đồn cảnh sát, cảnh sát nói, hức… cần xem chứng từ mua vé của tôi, huhuhu hức…”
Cúp điện thoại, Đồng Mộng thở dài: “Cái cô ngốc này.”
Tại đồn cảnh sát bên ngoài nhà thi đấu, Trịnh Hảo và một nhóm những người xui xẻo cũng bị mất vé vây quanh các chú cảnh sát, khóc lóc cầu xin: “Chú cảnh sát ơi, chú hãy giúp chúng tôi với!”
Trước máy tính, Hàn Triệt đang cùng một anh cảnh sát xem lại hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-du-lich-ngay-xuan/2722065/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.