Thơ viết: xuân miên bất giác hiểu.
Tục ngữ lại nói: xuân ngủ thu mệt hạ ngủ gật, đông tháng ba ngủ không tỉnh.
Cho nên nói con người ta vốn thích ngủ. Mùa đông lại lạnh tay lạnh chân, cho nên ngủ không dậy nổi. Mùa xuân lại ấm áp, đầu óc mơ màng. Nhưng La phu tử lại khác. Bất luận xuân hạ thu đông, hắn luôn dậy khi gà vừa gáy, chăm chỉ đến học đường không biết mệt.
Người thường đến mùa xuân là không muốn dậy, chỉ có La phu tử cực kì thích thời tiết ấm áp, mỗi ngày đều ra ngoài từ sớm.
Đối với chuyện này, Diêu Tín Hoa luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao có chút không thể hiểu được.
Ngẫu nhiên có một ngày, Diêu Tín Hoa luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao cư nhiên lại dậy sớm, mà Diệp Thiếu Phong lại hiếm khi ngủ say chưa tỉnh. Kết quả là, Diêu Tín Hoa cẩn thận đi vòng qua Diệp Thiếu Phong, xuống giường, chuẩn bị đi xem phòng bếp có nấu nước nóng không. Lại thấy La phu tử lén lén lút lút ôm một bao quần áo lớn làm như định ra ngoài. Nếu dậy sớm đến học đường thì thôi, ở nhà mình mà còn làm như ăn trộm, có thể khiến người ta suy nghĩ.
Cũng bởi La phu tử xui xẻo, đụng trúng khắc tinh.
“La phu tử, mới sáng sớm ngươi định đi đâu?”
La phu tử không ngờ vào giờ này có thể gặp Diêu Tín Hoa, sợ hết hồn. Bỗng nhiên bị gọi lại, hắn không dám quay đầu lại, chỉ không ngừng niệm kinh trong lòng: ngày thường không làm việc trái với lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/175314/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.