“Tiểu Phong,” nàng mở miệng, giọng nói khàn khàn ngoài ý muốn, “Ngươi thật sự biết nên làm sao sao?
Diệp Thiếu Phong mím mặt môi, hai má hơi phiếm hồng.
Nàng cảm thấy lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt. A, đang khẩn trương!
“Nếu như nàng nguyện ý dạy, ta sẽ là một đồ đệ rất tốt.”
Mặt nàng cũng đỏ, khóe miệng lại không khống chế được giương lên, nàng đại khái chưa từng nói chuyện với hắn dịu dàng như thế qua: “Đúng vậy a, ngươi luôn luôn thật biết điều và hiếu học.” Tầm mắt rũ xuống, “Ôm ta lên giường thôi.”
Màn trướng là Diệp Thiếu Phong tự mình làm. Hơn nửa năm đó, Diêu Tín Hoa thỉnh thoảng cầm tay hắn chế chút đồ hoạch định với hắn đi bán ở thành trấn cách đây mười lăm dặm, đổi về một ít gạo, thức ăn và nhiều vật liệu hơn. Phòng nhỏ của bọn họ cũng từng chút từng chút một được trang hoàng. Hiện tại, màn trướng, đã buông xuống.
Hắn đặt nàng nằm lên giường, không dám tùy tiện áp lên trên, chỉ chống hai tay ở hai bên nàng. Mái tóc dài của hắn trượt xuống đầu vai, quét lên gương mặt hồng phác phác của nàng.
Mặt mày nàng nơi nơi đều là nụ cười ngượng ngùng động nhân tâm. Nam nhân nàng nuôi dưỡng mười lăm năm cũng yêu mười lăm năm giờ phút này đang ở gần trong gang tất, nàng thậm chí có thể nhìn thấy đường vân trên môi hắn.
Nàng đưa tay bưng lấy mặt hắn, nhắm mắt lại nghênh đón. Lần này, không hề là lướt qua rồi dừng lại nữa, mà là môi cùng lưỡi đùa giỡn, dịu dàng, thử dò xét,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-duong-thanh-dong-duong-phu/175342/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.