Từ ngày đó, tôi tiếp tục đến khu chung cư này trong vài ngày liên tiếp, lén lút quan sát, và dần dần tôi đã nắm được quy luật sinh hoạt của gia đình này.
Mỗi sáng, bảo mẫu đều đưa con trai của Trương Quang Viễn đi học. Thỉnh thoảng người phụ nữ béo cũng đi cùng, nhưng phần lớn thời gian cô ta không ra ngoài.
Buổi chiều, bảo mẫu sẽ đến trường đón đứa bé về. Sau đó đưa bé ra sân chơi trẻ em dưới lầu để chơi cát một lúc trước khi lên nhà.
Vào chủ nhật, bảo mẫu sẽ dẫn đứa trẻ đến một lớp học ngoại khóa gần tsts đó.
Sau khi xác định được quy luật và lên kế hoạch cẩn thận, một ngày nọ, tôi bắt đầu theo dõi bảo mẫu khi cô ta đưa con trai Trương Quang Viễn đi học, cố ý để bảo mẫu nhìn thấy tôi vài lần.
Khi tan học, tôi đứng ngoài cổng trường, theo sau bảo mẫu và đứa bé về nhà, chỉ cách họ vài bước chân.
Một ngày, hai ngày, bảo mẫu chưa để ý gì. Nhưng đến ngày thứ ba, khi tôi vẫn tiếp tục theo dõi, bảo mẫu cuối cùng cũng hoảng sợ.
Trà Sữa Tiên Sinh
Chiều hôm đó, khi tôi theo bảo mẫu về khu chung cư, người phụ nữ béo đã đứng chờ sẵn ở cổng, chống nạnh, có vẻ như đã được thông báo về sự việc và muốn xem ai đang gây rắc rối.
Thấy kế hoạch tiến triển, tôi cảm thấy hưng phấn, nở nụ cười "kỳ quái" và đi theo sau con trai bà ta vào khu chung cư.
"… Là anh?!"
Người phụ nữ béo nhìn tôi, sững sờ một lúc, sau đó dường như nhận ra tôi là ai, ánh mắt trở nên đầy cảnh giác.
"Anh không phải là thằng bồ của con tiệ n nhâ n đó sao?! Anh đến đây làm gì?! Suốt ngày bám theo con trai tôi là sao?!"
Những lời của cô ta khiến tôi rất khó chịu. Nhưng không sao, phần khổ sở sẽ đến sau.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ rút ra thứ gì đó từ túi xách.
Ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn phản chiếu lên vật đó, phát ra những tia sáng lạnh lẽo.
Cả hai người phụ nữ đều bị thu hút bởi thứ đó, nhìn kỹ hơn và hét lên kinh hãi, sau đó vội vã lùi lại.
Tôi cất con d..ao thái thịt vào túi, mỉm cười nhìn người phụ nữ béo ôm con chạy đi.
Trong lúc chạy, họ vẫn liên tục ngoảnh lại nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Có lẽ dáng người cao lớn hơn mét tám, cùng với việc tập gym đã khiến tôi trông rất đáng sợ. Cộng thêm con da..o trong tay, khiến cả hai người đều hoảng loạn, lảo đảo chạy mất hút khỏi tầm nhìn của tôi.
Xong việc.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy.
Người phụ nữ béo hôm nay vừa xuống xe đã dáo dác tìm kiếm ánh mắt của tôi.
Khi nhìn thấy tôi vẫn ở đó, cô ta run lên một cái, ôm chặt con trong tay, để bảo mẫu đi trước, rồi chạy đi như thể gặp ma.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư. Bất kể người phụ nữ béo có xuất hiện hay không, tôi vẫn kiên định đến đây. Thậm chí tôi còn đứng cạnh khu vui chơi trẻ em, mỉm cười nhìn bảo mẫu chơi với con trai của Trương Quang Viễn.
15
Cuối cùng, người phụ nữ béo đã báo cảnh sát.
Cô ta gọi cảnh sát đến bắt tôi, nói rằng tôi có thù hằn với cô ta và còn cầm d ao bám theo.
Trương Quang Viễn cũng xuất hiện.
Dưới sự bảo vệ của cảnh sát, họ bắt đầu lớn tiếng chửi bới tôi.
Cảnh sát muốn lục soát tôi, tôi vô tội giơ tay lên, để họ kiểm tra từ trên xuống dưới, nhưng không tìm thấy gì cả.
Tôi nhún vai, nói: "Các anh cảnh sát, oan uổng quá, tôi đâu có mang vũ khí. Hai vợ chồng họ chắc bị hoa ng tư ởng rồi! Tại sao tôi không được phép đến đây? Đây là lý lẽ gì? Xin hỏi điều luật nào quy định như vậy?"
Vợ chồng Trương Quang Viễn đỏ mặt tía tai nhìn tôi, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được. Dù sao tôi cũng chẳng làm gì cả, không nói lời nào, và cũng chẳng có bằng chứng chứng minh tôi đe dọa họ bằng bạ-o lự!!c.
Cảnh sát không có cách nào với tôi, một trong số họ, một cảnh sát trẻ kéo tôi sang một bên, vỗ vai và khuyên nhủ: "Cậu em, đừng làm chuyện dại dột nhé."
Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ rằng mình không ngu ngốc và cũng sẽ không làm điều gì phạ m ph áp.
Sau khi cảnh sát đi, Trương Quang Viễn, kẻ lúc b ắt nạ t phụ nữ thì rất hống hách, nhưng khi đứng trước tôi, cao hơn anh ta cả một cái đầu thì chỉ lắp bắp nói: "Cậu… cậu là Từ… Từ Thiên Hoa đúng không… Tôi nói cho cậu biết, dù cậu định làm gì, cũng phải suy nghĩ kỹ, đừng… đừng làm gì dại dột mà tự làm hại bản thân, mất… mất nhiều hơn được, đúng không…"
Tôi giả vờ không hiểu ý cầu xin và sự h ăm dọa yếu ớt trong lời nói của anh ta, chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Trong suốt nửa tháng, ngày nào tôi cũng bất kể nắng mưa mà đi theo bảo mẫu và con trai của Trương Quang Viễn, không xa không gần, cùng họ đi học và về nhà.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là vệ sĩ thuê riêng cho họ.
Tôi không làm gì cả, nhưng gia đình này lại sợ đến ch ết khi ếp, ngay cả việc báo cảnh sát cũng vô ích, họ thật sự không biết phải làm gì.
Vài ngày sau, người phụ nữ béo cũng không còn hung hăng nữa, mỗi ngày đều ôm con lái xe đi học và về nhà, cố gắng tránh mặt tôi, giấu con trai kỹ càng như một pháo đài kín mít.
Nhìn thấy họ như vậy, tôi ngược lại dừng việc giá m sá t kéo dài hơn nửa tháng này.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.