- Anh dám gọi con bé là thứ tổn hại?
Huyết Lãnh Tuyết khẽ đanh mặt lại.
- A... Anh không có ý đó.
- Rõ ràng là anh có ý đó.
- Mami, vậy Hoàng Nhi có học chung với con không?
Huyết bảo bảo níu cái tay đang định đánh Dương Hoắc Nam của cô.
- ...-Dương Hoắc Nam, may mà chưa bị ăn mấy cái tát.
- Để mami gọi cho Dì tiểu Y đã.
- Được. Mami gọi đi. Nếu Hoàng Nhi đi thì con đi. Còn không thì ở nhà.
Huyết bảo bảo nói xong liền xuống dưới nhà coi ti vi.
- Anh còn đứng ở đó? Mau cút đi dùm đi.
- Dù sao anh cũng là chồng em mà... hức.
Dương Hoắc Nam giở cái thói trẻ con lúc trước khi anh bị mất trí nhớ.
Thịch...
Cái gì vừa xẹt ngang qua đầu mình thế? Đau đầu quá.
Huyết Lãnh Tuyết dựa vào tường thở dốc.
- Tiểu Tuyết... em có sao không?
- Mau cút sang một bên. Tôi không cần anh quan tâm.
Huyết Lãnh Tuyết bước về phòng khách.
Cái gì vậy... hình ảnh đó là sao?
Kệ đi...
- Alo... Tiểu Y... Hoàng Nhi có đi học không?
- Hể... con bé nó không thích đến trường nên tớ cho nó nghỉ hơn một tuần nay rồi.
Hoàng Y trả lời.
- Cậu cho con bé đi học lại đi, thằng nhóc Minh Viễn nhà tớ nói là Hoàng Nhi mà đi học thì nó đi.
- Cậu đợi tớ một chút. Tí nữa tớ gọi lại cho cậu.
- Ừ.
Huyết Lãnh Tuyết cúp máy liền nằm xuống giường thở dài.
Chưa được 10 phút sau thì Hoàng Y gọi lại.
- Tiểu Tuyết... con bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-theo-duoi-lai-vo-yeu-lanh-lung/627891/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.