Rất nhanh, Dung Hạc đã bị ý nghĩ được một tấc tiến một thước của mình dọa sợ, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.
Cậu nghi ngờ mình uống lộn thuốc, từ lập trường của cậu, sao mà ngay cả chuyện này cũng dám nghĩ lung tung?
Như để khiến bản thân tỉnh táo hơn và chắc chắn hơn, cậu giống như một bệnh nhân dị dồn vào bước đường cùng, hoảng sợ nhớ lại mười một năm trước, nhưng thực sự khá khó để nhớ lại, luôn luôn cầu nguyện cho đầu mùa hè có thể trở lại một lần nữa.
Hôm đó, cậu đã hứa sẽ giúp Lục Tiêu Viễn tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, nhưng lại lỡ hẹn vào ngày sinh nhật của hắn.
Thật ra, cậu đến công viên nhỏ đã hẹn trước một chút, trốn trong góc, muốn nhìn thấy dáng vẻ Lục Tiêu Viễn đi tìm mình, sau đó sẽ cho Lục Tiêu Viễn một bất ngờ.
Nhưng cậu lại không đợi được Lục Tiêu Viễn, mà là kẻ thù của ba mình.
Mấy người đàn ông trung niên thân thể cường tráng đánh cậu ngất xỉu rồi trói mang đi, nhốt cậu trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô một ngày một đêm. Ngày hôm sau, ba cậu cầm tiền đến chuộc, sau đó dẫn cậu suốt đêm rời khỏi thành phố Hồng Du, đi đến một thành phố xa lạ khác.
Lúc này cậu mới biết, công ty luật của ba mình đã phá sản, mà mấy năm nay, để phát triển công ty, vẫn luôn lang thang trong vành đai xám, đó là một thế giới phức tạp mà cậu không bao giờ hiểu được.
Bây giờ, ba cậu như ngựa mất chân trước, sa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-yeu-nhau-khan-cap/2286457/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.