Tôi nhún vai: "Có lẽ anh ấy đã biết về chuyện lần trước khi con về nhà."
Vừa nghe xong, bố mẹ tôi trông có vẻ không thoải mái lắm.
Bố tôi, một người thẳng thắn, liền nói: "Điều đó là đúng mà."
"Bố!" Chu Chân Chân nhìn bố tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
Mẹ tôi cũng nhẹ nhàng giải thích: "Chân Chân à, từ nhỏ anh họ con luôn coi Hân Hân như bảo bối. Lần trước con và Hân Hân có xảy ra chút mâu thuẫn, anh ấy không thích con cũng là chuyện bình thường thôi."
Tôi đứng bên cạnh suýt nữa cười lăn ra đất vì sự thẳng thắn của bố mẹ.
Mặt Chu Chân Chân lúc này đen kịt như than vừa được đào lên, chỉ cần chạm vào là rơi vụn.
"Mẹ ơi, anh họ còn gửi cho chị ấy thẻ ngân hàng nữa, nghe chị ấy nói có tận mười triệu tệ." Chu Chân Chân ngập ngừng nói nhỏ. "Chị ấy nhận nhiều tiền thế này, chẳng phải hơi quá sao? Dù sao chị ấy cũng đâu phải em gái ruột của anh họ."
Tôi nghe xong chỉ cười thầm, thật trùng hợp, tôi đúng là em gái ruột đấy.
Bố mẹ tôi bị câu nói cuối cùng của cô ấy làm cho bàng hoàng, vẻ mặt dịu dàng thường ngày lập tức thay đổi.
Mẹ tôi nghiêm giọng: "Con nói linh tinh gì vậy? Chị con mãi mãi là người trong gia đình này."
Bố tôi cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc: "Ba người anh họ của con từ nhỏ đã yêu thương Hân Hân như bảo bối, mỗi tháng đều gửi tiền tiêu vặt cho con bé. Mười triệu tệ cũng chẳng phải điều gì to tát."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-mao-danh-thien-kim-phao-phao-phao-lo-dat/575522/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.