Cậu bước xuống sảnh ăn với một đồ trắng, mặc dù cậu bất tỉnh suốt 10 năm nhưng những bộ đồ luôn được chuẩn bị rất kỹ càng.
Ở sảnh, tập hợp đủ người nhà cậu, trong đó có cả 2 vị khách mời kia, cậu chậm rãi đi đếnn chỗ ghế ngồi của mình là chỗ giữa cha cậu và Hibi, những món ăn được bày ra khắp bàn ăn, nó nhiều hơn mọi lần do có 2 vị khách kia.
"Trông thật ngon" người đàn ông kia nhìn những món ăn với tâm trạng thoải mái.
"Quý ngài cứ tự nhiên" cha cậu cười.
"Vậy cảm ơn, chúng tôi không khách sáo."
* * *
"Ne Onii-sama~ nói 'a' nào ~"
"..."
Bản thân cậu có thể tự ăn được nhưng cứ bị cô bé làm phiền mãi, nếu cậu từ chối không ăn đồ của cô bé trước mọi người thì sợ cô bé sẽ buồn, tuy vậy cô bé cũng không để ý đến 2 người kia đang lén nhìn qua bên chỗ cô bé và cậu mà vẫn tiếp tục. Cậu đành chấp nhận để cô bé đút đồ ăn mình được một lúc rồi tự bản thân cậu tự gắp ăn. Về phần Hibi thì đang trông đợi anh mình gắp đồ ăn cho cô nhưng cô biết điều đó sẽ không xảy ra.
"!?"
Cậu bỗng gắp một miếng đồ ăn lên kề môi cô bé khiến cô bé bất ngờ, cô không nghĩ cậu sẽ làm như thế với cô, điều đó khiến cô vui vẻ ăn phần ăn mà cậu gắp cho cô bé. Cha mẹ cả hai chỉ biết nhìn và cười vui vẻ, cô bé từ 10 năm đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nam-giu-su-thong-thai-cua-solomon/2175185/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.