Khi về đến phòng mình, cậu thấy Hibi đang ngồi ở nó và úp mặt vào người. Cậu chậm rãi đi lại.
"Em đang làm gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói thân quen, cô bé nhìn về phía giọng nói, đó là gương mặt cậu, cậu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như trước, nhưng khá hơn lúc nãy, khuôn mặt cậu không còn vẻ đau khổ trên đó nữa.
"Em.. làm gì sai sao Onii-chan..?"
Cô bé ngồi nhìn cậu xong nhìn đến đôi tay của cậu, điều khiến cô bé bất ngờ là, nó đã hồi phục lại từ khi nào.
"Không, em là một cô bé dịu hiền, em chả làm gì sai cả. Là do anh không biết kiềm chế thôi. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng."
Cậu ngồi xuống và xoa đầu cô bé trong khi nở nụ cười.
(Dù cho như thế nào đi chăng nữa, mình không thể để cô bé biết những điều gì xảy ra với mình, một người em gái ân cần..)
"Hic.." cô ôm cậu vào lòng.
"Những người bạn của em đâu?" cậu hỏi.
"Họ đi ngủ cả rồi.. Em vì muốn chờ onii-chan nên chưa thể ngủ.."
"Vậy à.." cậu suy ngẫm một lúc.
"Onii-chan..?"
"Được rồi, vào ngủ cùng anh. Đã lâu rồi cả 2 không ngủ cùng nhỉ?"
"Eh!?"
Bỗng cô bé đỏ mặt, đã từ rất lâu rồi cả 2 có 1 khoảng thời gian ngủ chung, nhưng đó chỉ là thời con nít 3 thôi, cô bây giờ là một cô gái "13" tuổi rồi.
"Em không chịu à? Vậy về phòng mình ngủ sớm đi." Thấy em cậu có vẻ bối rối, cậu nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nam-giu-su-thong-thai-cua-solomon/2175184/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.