- Thằng khốn nạn ấy tên là Steve, Steve Smitty.
Mila phát âm cái tên đó với thái độ ghê tởm. Goran nắm lấy tay cô trên chiếc giường mét rưỡi trong khách sạn.
- Hắn chỉ là một thằng du côn vô tích sự. Hắn nhảy hết việc này sang việc khác, luôn luôn bị sa thải trong vòng một tháng. Phần lớn thời gian hắn thất nghiệp. Khi bố mẹ qua đời, hắn được thừa kế một căn nhà - nơi hắn nhốt hai đứa bọn em - và tiền bảo hiểm nhân thọ. Không nhiều, nhưng cũng đủ để thực hiện “kế hoạch lớn” của hắn.
Mila nhấn mạnh ba chữ “kế hoạch lớn”. Rồi cô lắc đầu quầy quậy khi nhớ đến sự phi lý của câu chuyện.
- Steve thích phụ nữ, nhưng không dám tiếp cận họ vì cái của nợ của hắn chỉ to bằng ngón tay út và hắn sợ bị họ chế giễu. - Nụ cười mỉa mai và hả hê hiện rõ trên khuôn mặt Mila trong một thoáng. - Thế nên hắn chuyển sang quan tâm các cô bé gái, tin rằng mình sẽ thành công hơn.
- Anh còn nhớ vụ Linda Brown. - Goran nói. - Lúc đó anh vừa kiếm được việc làm đầu tiên tại trường đại học. Anh đã nghĩ cảnh sát phạm sai lầm trong vụ đó.
- Sai lầm á? Phải, bọn họ sai lè lè ra ấy chứ! Steve chỉ là một gã ăn may non kinh nghiệm, hắn để lại cả đống dấu vết và nhân chứng! Nhưng cảnh sát đã không thể tìm ra hắn ngay và biện bạch rằng hắn rất ranh ma. Nhưng đó chỉ là một thằng ngu! Một thằng ngu gặp may...
- Thằng ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nhac-tuong/1750045/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.