Con bé tựa người vào tường, tay để sau lưng, trong bóng tối. Cô bé kia đã quan sát nó được bao lâu rồi?
Nó quyết định gọi tên cô bé.
- Gloria ơi...
Cô bé tiến lại gần.
Cô bé luôn có cái vẻ tò mò ấy, nhưng lần này thì hơi khác. Một chút hoài nghi.
- Tớ đã nhớ ra một điều... Trước đây tớ từng có một con mèo. - Cô bé nói.
- Tớ cũng thế. Con mèo của tớ tên là Houdini.
- Nó có xinh không?
- Nó xấu tính lắm. - Nhận ra đó không phải là câu trả lời cô bé kia đang chờ đợi, nên nó vội sửa lại. - À, nhưng nó cũng khá xinh. Nó có bộ lông màu đen và nâu, ban ngày nó ngủ suốt, và lúc nào nó cũng đói.
Gloria ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:
- Thế theo cậu, sao tớ lại quên mất con mèo của mình được nhỉ?
- Tớ không biết.
- Tớ nghĩ... nếu tớ quên mất nó, tức là tớ cũng không nhớ những chuyện khác. Có khi ngay cả tên thật của tớ cũng nên.
- Tớ thích cái tên Gloria. - Nó động viên, trong bụng thầm nghĩ đến phản ứng của cô bé khi nó nói tên thật của cô bé là Linda Brown.
- Gloria này...
- Ừ?
- Cậu có muốn nói về Steve cho tớ nghe không?
- Steve quý tụi mình lắm. Rồi cậu cũng sẽ thích Steve cho mà xem.
- Tại sao cậu lại bảo là Steve đã cứu tụi mình?
- Vì sự thật là như thế mà. Steve đã cứu tụi mình.
- Nhưng tớ đâu có cần được Steve cứu?
- Cậu không biết đấy thôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-nhac-tuong/1750046/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.