"Hầu gia...?!"
"Hầu gia gì cơ?!"
"?!"
Đám dân chúng vây xem đều kinh ngạc thốt lên, trong ngoài Minh Nguyệt lâu bao nhiêu thư sinh cũng đồng loạt theo ánh mắt của Từ đại nhân, nhất tề quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Nguyện.
Ngay cả bọn tiểu nhị trong Minh Nguyệt lâu cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Nhất là khi thấy đám quân gia vận quan phục rắn rỏi, người người đều cung kính hành lễ, thậm chí còn quỳ lạy trước Mộc chưởng quầy...
Dân thường nào đã từng gặp qua trận thế như vậy?
Trong phút chốc ngẩn ngơ, không biết ai là người khởi đầu, liền theo gót đám quan viên kinh thành, lục tục quỳ rạp xuống hành lễ.
Mấy tên bộ khoái ban nãy còn ỷ thế tác oai tác quái lúc này đã hoàn toàn cứng đờ.
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy khắp trong ngoài lầu, ai nấy đều quỳ, chỉ còn lại bọn chúng đứng trơ trọi nơi đó...
Thế còn ra thể thống gì nữa!
Không kịp suy nghĩ thêm, đầu gối bủn rủn, đành nối gót quỳ xuống, cúi rạp trên nền đất.
Muốn hành lễ mà cũng chẳng biết phải xưng hô thế nào, chỉ đành ngậm miệng, thành thành thật thật mà quỳ đó.
Chỉ trong chốc lát, từ trong ra ngoài Minh Nguyệt lâu, đã thành một mảng quỳ lạy như nước triều dâng.
Chỉ duy nhất một người, y phục màu nguyệt bạch, vẫn đứng thẳng tắp nơi đó, thân hình cao ngạo như tùng bách, lại tựa như cành hồng mai giữa núi tuyết giá lạnh, ngạo nghễ khoe sắc, diễm lệ vô song.
Cố Cảnh Nguyện ngây người nhìn ra ngoài cửa, ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the-vai-khong-muon-choi-nua/2720127/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.