Thái tử vừa nói ra đề nghị này, Chúc vương liền tán thành.
Ba người Kỳ vương thấy cái chuôi hỏa thiêu này không rớt lên người mình, đương nhiên mừng rỡ đem đề nghị này tạc thực, ào ào phụ họa.
Nhất thời, tầm mắt mấy người này đều đặt lên người Thụy vương.
Nguyên Vũ đế hỏi Thụy vương có nguyện ý tới Duyện Châu trước một chuyến hay không?
Tuy rằng trong lòng Thụy vương biết, đến Duyện Châu chẳng phải chuyện tốt lành gì? Nhưng nói đến nước này, nếu hắn ta cũng chống đỡ cho qua, chỉ sợ bất mãn lúc trước Nguyên Vũ đế đặt trên đám người Chúc vương sẽ chuyển tới trên người hắn ta.
Cho nên Thụy vương đáp ứng nhận cọc chuyện xấu này.
Đồng thời, lúc Thụy vương gật đầu, hắn ta cũng mẫn cảm chú ý tới biểu tình thả lỏng của Chúc vương và Thái tử.
Thụy vương âm thầm cảnh giác trong lòng.
Đã xác định là Thụy vương đi Duyện Châu ám tra trước, lúc này Nguyên Vũ đế cho đám người Thái tử lánh về trước, ông ta cùng Thụy vương nói chuyện Duyện Châu.
Chờ Thái tử và vài vị Vương gia rời khỏi đó, Nguyên Vũ đế ngồi ở phía sau mặt bàn, than nhẹ một tiếng.
“Thụy vương, đi tới Duyện Châu sợ là có chút nguy hiểm.”
Nguyên Vũ đế nhìn Thụy vương nói:
“Lần này ngươi đi, không thể nắm rõ, chỉ có thể ngầm hỏi. Sưu tập chứng minh việc thực tế, ngược lại không cần nóng vội.”
Thụy vương cung thắt lưng vuốt cằm, nói:
“Nhi thần nhất định tận lực điều tra rõ tình hình thực tế, không phụ sự nhờ vả của phụ hoàng.”
Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the/1970651/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.