Hai phu thê mấy ngày không gặp, tự nhiên muốn hỗ tố tâm sự một phen.
Chờ hai người đứng dậy, sắc trời cũng đã đen.
Diêu Hoàng cho người bày cơm, Thường Nhuận Chi gọi nàng ta lại nhỏ giọng dặn dò vài câu, giao đãi vấn đề chỗ ở áo cơm của Thụy vương.
“Chuyện Thụy vương gia ở trong phủ, đừng cho nhiều người biết. Tin tức này không thể truyền ra ngoài.”
Thường Nhuận Chi nói:
“Người hầu hạ bên kia, ngươi phải giao đãi rõ ràng.”
Diêu Hoàng gật đầu xác nhận.
Lưu Đồng nhìn Thường Nhuận Chi, cười nói:
“Ngũ ca không câu nệ tiểu tiết, cũng không phải không ở nơi này của ta nghỉ ngơi qua, không cần thiết mọi chuyện đều chú ý.”
Thường Nhuận Chi dừng một lúc, nhìn về phía Lưu Đồng nói:
“Thiếp đây không phải nghĩ cho cái chân bị thương của Thụy vương sao?”
Thường Nhuận Chi gắp thêm thức ăn cho Lưu Đồng, hỏi hắn:
“Thụy vương bị thương có nặng không? Bao lâu có thể tốt? Thiếp thấy huynh ấy đi còn không xong.”
Lưu Đồng nói:
“Bị ngã ngựa, đại phu đã xem qua rồi, chỉ nói là bị trẹo gân. Tình huống có chút nghiêm trọng, phỏng chừng phải dưỡng hơn một tháng.”
Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu:
“Vừa vặn Thụy vương xong xuôi một kiện việc xấu, cũng có thể dùng chuyện này làm cái cớ, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.”
Lưu Đồng cũng gắp đồ ăn cho vào chén Thường Nhuận Chi, trả lời nàng:
“Buổi chiều mệt nhọc, ăn nhiều chút nha.”
Thường Nhuận Chi đỏ mặt, không khỏi trừng mắt nhìn Lưu Đồng.
Sau khi dùng cơm, Thường Nhuận Chi tinh tế nói lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the/1970656/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.