Editor: Bộ Yến Tử
Tiếp đến muốn hắn tiến cung yết kiến thánh chỉ, Lưu Đồng đang ôm Lưu Cảnh Dương bay cao cao.
Thường Nhuận Chi gặp qua vi phụ người ta không ít, nhưng chưa từng gặp qua Lưu Đồng như vậy, cùng nữ nhân không hề có cảm giác khoảng cách.
Lưu Cảnh Dương cười cũng tốt, khóc cũng tốt, nháo cũng tốt, trên mặt Lưu Đồng cho tới bây giờ đều treo tươi cười từ phụ, dỗ bé, theo bé.
Khiến cho đôi khi Thường Nhuận Chi khó tránh khỏi có chút ghen tị.
Nàng nghĩ, sau này Lưu Cảnh Dương lớn lên, Lưu Đồng vẫn như thế này, vậy nàng chỉ có thể đến xướng mặt trắng, miễn cho Lưu Cảnh Dương bị sủng quá mức.
Thái giám tuyên chỉ thấy bộ dạng Lưu Đồng ôm Lưu Cảnh Dương thập phần quen thuộc, cũng rất kinh ngạc.
Lưu Đồng tiếp chỉ, trầm mặc một lát hỏi: "Xin hỏi công công, phụ hoàng có nói gì không?"
Thái giám tuyên chỉ cười nói: "Thánh thượng cái gì cũng chưa nói, còn chờ điện hạ tiến cung."
"Chờ ta chuẩn bị một chút."
Lưu Đồng giao Lưu Cảnh Dương cho Thường Nhuận Chi, tự đi sửa sang dung nhan lại một phen.
Thấy phụ thân mình phải đi, Lưu Cảnh Dương "A a" kêu hai tiếng, giãy tiểu thân thể muốn theo đi, Thường Nhuận Chi dỗ bé nói: "Cha xuất môn, chờ cha trở về sẽ mang lễ vật cho Dương Dương."
Hai mắt Lưu Cảnh Dương phát sáng, nhất thời nhếch miệng: "Lễ! Mang lễ!"
Lưu Cảnh Dương quay đầu cười cười, tùy thái giám tiến cung.
Nguyên Vũ đế đã bình lui người hầu hạ bên người, ngay cả Thái tử cũng không ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-the/1970850/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.