Thẩm Trì Phi?
Đúng rồi, đó là tên của tôi.
Tên này được đặt từ bao giờ nhỉ? Nói chung, không phải lúc mới sinh đã có.
Lúc tôi còn là một đứa trẻ sơ sinh, hẳn cũng từng được một đôi tay ấm áp bế lên, phải không? Tôi đoán, đã có người tình nguyện chịu đựng nỗi đau để sinh ra tôi. Người đó chắc hẳn đã từng yêu tôi, chỉ là tôi không biết cảm giác yêu đó là như thế nào — giống như lò sưởi? Hay giống như ánh mặt trời? Mơ hồ quá, như thể bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ vĩnh viễn không thể lau sạch.
Có thể tôi đã bị vứt bỏ, cũng có thể là lạc mất một cách mơ hồ.
Tôi không nhớ rõ nữa, từ khi có ký ức, thế giới của tôi đã không còn "nhà", chỉ còn là những bước chân không hồi kết, đói và lạnh.
Tôi đến một nơi, thấy một con chó bị xích vào cột sắt.
Con chó có bộ lông đen, bẩn thỉu, nhưng trước mặt nó có một cái bát cơm cũ nát bị mẻ miệng, bên trong vẫn còn chút bã loãng.
Tôi đưa tay gãi mái tóc đen rối bời, kết thành từng lọn của mình, nhìn nó, rồi lại nhìn chính mình.
Cả hai đều có lông đen, đều bẩn.
Nó ngồi xổm, và có đồ ăn.
Tôi liền bắt chước nó, di chuyển đến phía đối diện cái bát, cũng ngồi xổm xuống.
Cơ thể nhỏ bé co lại thành một cục, tròn mắt nhìn đống bã loãng ấy, lại liếc nhìn con chó kia cũng đang cảnh giác nhìn tôi.
Tôi nghĩ, liệu cứ ngồi xổm như thế này, thì cũng có thể ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951327/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.