Trong phòng tràn ngập sự mệt mỏi sau khi sống sót qua kiếp nạn và căng thẳng trước điều chưa biết, nhưng dưới lời thề "tất cả mọi người đều sẽ ra ngoài" của Cát Thương, một bầu không khí bình tĩnh nhuốm màu bi tráng bao phủ lên tất cả. Những người chơi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhắm mắt tĩnh dưỡng, tích góp chút sức lực cuối cùng.
Thẩm Trì Phi và Cát Thương lại nằm trên chiếc giường ấy. Vết máu bẩn trên ngón tay anh đã được lau sạch. Trước kia, trên người anh lúc nào cũng vương mùi máu tanh, anh đã sớm quen với mùi ấy, giờ đây sự sạch sẽ này trái lại khiến anh thoáng hoảng hốt, như thể mình đã quay về thành kẻ ngốc mất trí nhớ, hoang mang vô định giữa vực sâu năm nào.
Cát Thương ở ngay bên cạnh, tựa như một ngọn núi lặng lẽ, ngăn cách tiếng còi báo động và mùi máu tanh mơ hồ bên ngoài cánh cửa, cũng chặn lại cơn cuồng phong bão tố đang gào thét trong lòng Thẩm Trì Phi. Y nhìn cái đầu đang cúi thấp của anh, nhìn đôi vai căng chặt như gánh vác cả trọng lượng của vực sâu, ánh mắt sâu thẳm, mang theo một nỗi đau như nhìn thấu tất cả, cùng một thứ dịu dàng gần như cố chấp.
Sự im lặng chảy giữa hai người, nặng nề, nhưng kỳ lạ thay lại không còn khiến người ta nghẹt thở. Một lời xin lỗi muộn màng, một câu "không sao", như một chiếc chìa khóa vô hình, cuối cùng đã cạy mở cánh cửa trái tim bị khóa kín quá lâu.
Không rõ đã qua bao lâu, có lẽ chỉ vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951332/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.