Ánh sáng trắng chói lòa ấy không phải là thứ ánh sáng băng lạnh trong phó bản, mà là ánh mặt trời chân thật và bỏng rát.
Thẩm Trì Phi bỗng mở bừng mắt, hàng mi dài khẽ run, bị ánh sáng mạnh k*ch th*ch đến trào ra những giọt lệ sinh lý.
Tầm nhìn từ mờ ảo trở nên rõ ràng, đập vào mắt anh không phải trần kim loại lạnh lẽo của phòng bệnh, cũng không phải bóng tối vĩnh hằng nơi vực sâu, mà là một khoảng trắng vô tận, thuần khiết đến chói mắt.
Tuyết.
Những hạt tuyết lạnh buốt vướng trên hàng mi, trên má anh.
Anh đang nằm giữa lớp tuyết dày, trên người chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, gần như hòa vào khung cảnh tuyết trắng mênh mông ấy. Cái lạnh thấu xương xuyên qua lớp vải mỏng, khiến anh không kìm được rùng mình một cái. Chống đôi tay tê cứng vì giá rét, anh ngồi dậy, vẻ mặt còn ngơ ngác.
Anh đã rời khỏi thế giới vô hạn.
Trong không khí không còn mùi máu tanh, không còn cảm giác bị áp chế bởi tiếng thì thầm của Chủ Thần ở khắp nơi, chỉ có cơn gió lạnh buốt khô ráo quất vào mặt đau nhói, và... một sự tĩnh lặng quá đỗi trống trải, như mọi thứ đã hạ màn, bụi trần rơi xuống.
"Ôi chao! Ở đây này, ở đây này!" Một giọng phụ nữ mang nặng âm sắc quê nhà, nhưng đầy quan tâm vang lên.
Thẩm Trì Phi ngẩng đầu, thấy vài người phụ nữ trung niên khoác áo bông dày, quàng khăn len, đang chạy về phía anh.
Anh suýt chút nữa đã quên mất gương mặt của họ —
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951333/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.