Cuộc đời tôi, trong mắt người khác, đại khái có thể xem là thuận buồm xuôi gió.
Sinh ra trong một gia đình đầy đủ sung túc, tuy cha mẹ mất sớm trong một tai nạn, để lại tôi nương tựa cùng ông nội tuổi già sức yếu, nhưng cũng chưa từng thật sự nếm qua khổ cực của cuộc sống.
Ông nội nghiêm khắc nhưng cũng đầy yêu thương, dốc hết tâm sức dạy dỗ tôi nên người. Tôi là hình mẫu tiêu chuẩn trong mắt mọi người: tốt nghiệp từ trường danh giá, năng lực xuất chúng, thuận lý thành chương tiếp quản trọng trách của công ty gia tộc.
Ngày tiễn đưa ông nội, tôi đứng trong văn phòng rộng lớn, nhìn ra đô thị phồn hoa bên ngoài ô cửa sổ, nghĩ rằng, có lẽ đời người nên như thế, theo trình tự, quản lý cho tốt cơ nghiệp này, cho đến tận cuối đời.
Chỉ là, ông trời chưa từng chiều lòng người.
Tai nạn xe xảy đến hoàn toàn không báo trước, cú va chạm dữ dội, tiếng phanh chói tai, rồi là bóng tối vô biên vô tận. Trước khi ý thức tôi tan rã, ý niệm cuối cùng lướt qua đầu lại vô cùng nực cười, đến cuối cùng, ngay cả một người để trăn trối cũng chẳng có, thật sự quá cô đơn.
Không có cầu Nại Hà, không có canh Mạnh Bà, không có âm phủ như truyền thuyết.
Khi tôi lần nữa tỉnh lại, hoặc nên nói là khi ý thức tôi một lần nữa ngưng tụ, trước mắt chỉ có một ngọn đèn dầu cổ xưa lặng lẽ lơ lửng, tim đèn ảm đạm, dầu đèn cạn kiệt.
Một giọng nói lạnh băng vang lên: Châm nó, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951334/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.