Theodore im lặng vài giây, khóe môi bỗng khẽ nhếch lên.
"Trong kịch bản không có cảnh anh dạy đời người khác đâu. Nhưng mà..." Anh kéo dài giọng, nụ cười càng sâu hơn, "Tôi thích những tình huống bất ngờ. Vậy thì chiều theo ý anh, Aesop."
Anh không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía sau trường học—một con hẻm hẹp chất đầy thùng rác bỏ đi.
Từ sâu trong hẻm, lờ mờ vọng ra tiếng cười đùa l* m*ng và những lời chửi rủa th* t*c của đám thiếu niên. Aesop không do dự lấy một giây, sải bước đuổi theo. Mái tóc vàng óng của y, dưới ánh hoàng hôn dần lịm, ánh lên sắc lạnh như kim loại.
Một nhóm thiếu niên mặc đồng phục giống nhau đang tụ lại hút thuốc.
Trong đó, kẻ có vóc dáng to lớn nhất đang khoa tay múa chân khoác lác điều gì đó. Khi mái tóc đỏ rực nổi bật của Theodore xuất hiện nơi đầu hẻm, tiếng cười ồn ào lập tức ngưng bặt, thay vào đó là những ánh nhìn đầy ác ý và vài tiếng huýt sáo mang theo ý đồ không lành.
"Yo, tự mò đến đây à? Sao hả, có muốn vui vẻ một chút với tụi tao không?" Tên đầu sỏ vóc dáng vạm vỡ vứt điếu thuốc xuống, bước lên một bước, cười nham hiểm.
Theodore không nói gì, chỉ nghiêng người nhường đường. Trong bóng tối phía sau lưng anh, thân hình của Aesop dần hiện rõ. Chàng thanh niên tóc vàng với vóc dáng cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, cùng khí chất xa cách hoàn toàn không hòa nhập được với khung cảnh tồi tàn xung quanh khiến không khí trong hẻm như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-khong-doi-troi-chung-ma-cung-yeu-duong-trong-sang-a/2951339/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.