Kì nghỉ đông qua đi, học sinh cuối cấp nghênh đón một học kì ngày càng nặng nề.
Bài thi bay loạn như tuyết trắng, học sinh múa bút thành văn, vết mực đen lưu lại trên trang giấy, chỉ còn chờ thầy cô phê sửa.
Thiệu Hiển nửa tiếng đã làm xong bài, Bách Châu cũng đã ngừng bút.
Hai người nhìn nhau một giây rồi cùng đứng dậy nộp bài.
Dù sau hai tiết cuối buổi chiều cũng chỉ để kiểm tra, nộp bài xong có thể tan học, nếu cứ ngồi trong phòng thì rất phí thời gian.
Bạn cùng lớp cũng đã quen, thậm chí họ còn nghĩ, Tiền Văn Kiệt với Hách Lộ chắc cũng sắp nộp bài rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, hai người họ cũng nhanh chóng nộp bài rồi rời đi.
Chưa tới giờ ra về, cổng trường vẫn chưa mở, bốn người đành ngồi lại trên ghế đá, cùng nhau đọc sách, làm bài.
Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, trường học yên tĩnh trong nháy mắt trở nên thật ồn ào.
Chỉ còn một tiết, có học sinh mang cặp hướng về sân tập, chắc là học thể dục rồi.
Mấy người Thiệu Hiển rất có tiếng trong trường, dù sao thì vừa xinh đẹp lại còn học vượt, thành tích lúc nào cũng dẫn đầu nên đa số ai cũng biết đến bọn họ.
Thấy bọn họ ngồi ở nơi như vậy đọc sách, không nhịn được đưa mắt sang nhìn vài lần.
Cách đó không xa, hai cặp mắt oán giận đang chằm chằm nhìn họ.
"Thôi Hàng, có muốn báo thù không?", Trần Dục giật nhẹ bộ đồng phục đã giặt đến trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, hỏi.
Sau khi Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thu-vua-ngot-vua-bam-nguoi/1444083/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.