Khuôn viên trường chỉ le lói vài ngọn đèn đường.
Hứa Tri Ngôn và Bạch Tẫn còn chưa đi đến cửa hông thì đã nhìn thấy đám bảo tiêu canh giữ ở đó đang nói chuyện với tài xế xe chở hàng đã đến nơi từ trước.
"Nè các anh em, tôi biết buổi tối mọi người có hoạt động ở đây, nhưng không phải tôi còn chưa đi vào hay sao? Tôi nói rồi tôi ở đây chờ người, có một ông chủ nhỏ nhờ tôi đi đưa giúp đồ vật."
"Không được thưa tiên sinh, xin anh mau chóng rời đi, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa."
"Hey, mọi người đều là người làm công, các người cũng đâu phải cảnh sát, dựa vào đâu mà không cho tôi đậu ở chỗ này? Một lát nữa là tôi đi ngay."
Tài xế giải thích nhưng cũng không có ý rời đi.
Hai bảo tiêu có chút không kiên nhẫn, bảo tiêu cao cao vươn tay muốn lấy súng, dù sao đây cũng chỉ là một trấn nhỏ hẻo lánh không có camera giám sát, chết vài người cũng không phải vấn đề lớn gì.
Hứa Tri Ngôn thấy vậy, cúi đầu áp vào tai Bạch Tẫn nói: "Lát nữa cúi đầu xuống đừng nói chuyện."
Nói xong cậu nhanh chóng đi đến trước mặt bảo tiêu.
"Tốt quá rồi, rốt cuộc cũng gặp được người sống rồi."
Điều chỉnh cổ áo một chút, vẻ mặt Hứa Tri Ngôn có chút ngạc nhiên và xấu hổ, ngượng ngùng cười.
"Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, làm sao để đi đến hội trường? Nơi này cũng lớn quá rồi, tôi và... người yêu của tôi đều bị lạc đường."
Cậu vốn định nói là con gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-thua-phong-an-toan-trong-tro-choi-vo-han/2240692/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.