⭒°. ݁✮
“Cậu là bạn cùng nhà của Sầm Úc à?” Một tay Lâu Bách Xuyên đỡ lấy Sầm Úc, nhìn về phía người vừa mở cửa ra.
Dù vẫn đang phải gồng mình giả vờ say khướt, nhưng nghe giọng Lâu Bách Xuyên và biết đã về tới nhà, Sần Úc vẫn cố gượng hé mi.
Ngu Sân Ngọc đang mặc một chiếc áo len cashmere mềm mại, mái tóc hơi dài buông xõa trên bờ vai. Gương mặt y vẫn mang nét thơ ngây chưa rõ sự đời của một cậu ấm sống trong nhung lụa, đôi mắt nâu ánh xanh chăm chú dán chặt vào Sầm Úc, chan chứa vẻ lo lắng khôn nguôi.
“Hai vị là đồng nghiệp của Sầm Úc ạ...?” Ngu Sân Ngọc hỏi, tay vò vò chiếc tạp dề trên người.
Mấy hình dâu tây in phía trên bị y vò đến nhăn nhúm cả đi.
Y cong môi nở một nụ cười dịu dàng hết mực, đoạn vươn tay ra định đỡ cậu: “Làm phiền hai vị rồi.”
Vừa nói, y vừa kéo một tay Sầm Úc về phía mình, tay kia cũng theo phản xạ muốn vòng qua ôm lấy eo cậu.
“Cứ đưa anh ấy vào nhà trước đã rồi tính.” Cao Lan Diên cười cười xen vào.
“Hai người cùng đỡ thì sẽ tiện hơn.” Hắn nói, nhanh chóng liếc qua Ngu Sân Ngọc trong chiếc áo len cashmere, dáng người đối phương tuy cao ráo nhưng trông có vẻ yếu đuối lạ kỳ: “Chứ không khéo anh Sầm lại ngã bây giờ.”
Đáy mắt Ngu Sân Ngọc thoáng lạnh đi mấy phần.
Nhưng khi chạm phải một Sầm Úc với đôi má ửng hồng và hơi thở phảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-toi-te-bong-duoc-ca-thien-ha-say-me/2944603/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.