Tầnậ Dưậ Kiềuậ bịậ câuậ "Nhẹậ nhưậ vậy"ậ củaậ Lụcậ Cảnhậ Diệuậ chọcậ cười,ậ sauậ đóậ bómậ chặtậ lấyậ Lụcậ Cảnhậ Diệu:ậ "Mặcậ kệ,ậ anhậ ángậ chừngậ cầnậ nặngậ củaậ em,ậ sauậ đóậ báoậ cáoậ mộtậ conậ sốậ đi."
Lụcị Cảnhị Diệuị cũngị cười,ị mặcị dùị cóị mộtị côị gáiị đangị vắtị vẻoị trênị ngườiị mìnhị nhưngị anhị vẫnị đứngị thẳngị tắp.ị Vốnị đangị bựcị bội,ị nhưngị thấyị gươngị mặtị hớnị hởị củaị Tầnị Dưị Kiều,ị lửaị giậnị cũngị nguôiị điị phânị nửa.ị Đôiị tayị đặtị lênị môngị củaị Tầnị Dưị Kiều,ị cânị nhắcị rồiị nói:ị "Chắcị khoảngị 75ị kg."
Tầníum Dưíum Kiềuíum háíum miệng,íum nhìníum Lụcíum Cảnhíum Diệuíum vớiíum vẻíum khóíum tin:íum "Khôngíum thểíum nào,íum đóíum làíum câníum nặngíum hồiíum emíum mớiíum vềíum nướcíum mà."
"Vậyụ sao?"ụ Lụcụ Cảnhụ Diệuụ nhíuụ mày,"Vậyụ màụ anhụ tưởngụ khiụ đóụ emụ 100ụ kgụ lậnụ đấy."
Biếtõ rõõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ cốõ ýõ trêuõ cô,õ Tầnõ Dưõ Kiềuõ nhìnõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ vớiõ vẻõ lưuõ manh,õ hỏi:õ "Khiõ đóõ anhõ cảmõ thấyõ emõ thếõ nào?"õ Côõ muốnõ thửõ xemõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ cóõ ghétõ côõ mậpõ không.
"Lúcõ nàoõ cơ?"
"Lúcõ anhõ nóiõ emõ nặngõ 100õ kgõ đó."õ Tầnõ Dưõ Kiềuõ hơiõ giận.
"A,õ hồiõ emõ phátõ phìõ đóõ hả?"õ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ ômõ Tầnõ Dưõ Kiềuõ raõ phòngõ khách,õ sauõ đóõ ngồiõ xuốngõ ghếõ sofa,õ haiõ ngườiõ mặtõ đốiõ mặtõ nhìnõ nhau,õ anhõ thảnõ nhiênõ trảõ lờiõ Tầnõ Dưõ Kiều:õ "Mặcõ dùõ trònõ vo,õ nhưngõ cũngõ dễõ thương."
Tầnõ Dưõ Kiềuõ cauõ mày:õ "Nóiõ dối."
Lụcẻ Cảnhẻ Diệuẻ cóẻ vẻẻ nghiêmẻ túc:ẻ "Thậtẻ mà,ẻ anhẻ khôngẻ thấyẻ emẻ mập,ẻ nếuẻ khôngẻ làmẻ saoẻ anhẻ vừaẻ nhìnẻ đãẻ nhậnẻ raẻ emẻ đượcẻ chứ."
Tầnẻ Dưẻ Kiềuẻ vuiẻ vẻ,ẻ thưởngẻ choẻ Lụcẻ Cảnhẻ Diệuẻ mộtẻ nụẻ hônẻ :ẻ "Dùẻ anhẻ gạtẻ em,ẻ emẻ vẫnẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ken-ca-chon-canh/2512105/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.