Lục Hoà Thước cười rất hiền lành lại hoà ái, thần thái quắc thước, đôi mắt vì hơi hõm sâu mà càng lộ ra vẻ sáng ngời và thâm thúy, ẩn chứa sự tươi sáng và khoẻ mạnh. Mái tóc ông đã điểm bạc, cằm gầy lại nhọn, nhưng vóc người rất cao, bả vai rộng. Chắc chiều cao của con cháu nhà họ Lục đều được di truyền từ ông.
Bởi vì đây là bữa tiệc của nhà họ Lục nên Lục Hoà Thước ăn mặc tươi sáng lại trang trọng. Ông mặc bộ vest kiểu Trung Quốc kết hợp với chiếc cà vạt màu hồng. Rõ ràng mặt ông đã có nếp nhăn, mái tóc cũng đã điểm bạc nhưng không có vẻ gì của một ông lão cả. Tần Dư Kiều cảm thấy sở dĩ Lục Hoà Thước không có tư thái của người già cũng bởi dáng đi và cách nói chuyện của ông. Ở tuổi đó mà lưng không gù, hơn nữa lúc nói chuyện tiếng như chuông đồng, mạnh mẽ âm vang, khiến cô nghe thấy mà bồn chồn, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Lục Hoà Thước thế nào cả.
"Nếu như không có duyên phận thì hai đứa đã không đến bên nhau rồi." Lục Gia Anh cười không ngớt nói với Lục Hoà Thước, "Cho nên người ta nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chắc hẳn cô cô Tần và lão Lục có nhân duyên trời định."
Lục Hoà Thước vui vẻ cười hai tiếng, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu: "Sáu à, con phải tiếp đãi cô Tần cho chu đáo đó, không được sơ suất nghe chưa."
"Ba cứ yên tâm." Lục Cảnh Diệu gật đầu, đúng lúc này Lục Hi Duệ đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ken-ca-chon-canh/2512107/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.