Đường Vũ Địch chỉ sửng sốt một lát, lát sau lại tựa như đã hiểu rõ gật đầu, “Cuối cùng em cũng biết rồi.”
Trương Phàm không theo kịp nhịp điệu của Đường Vũ Địch lắm, trí óc cứ như bị mắc kẹt tại nơi nào, chẳng phải bình thường câu tiếp theo của cuộc đối thoại sẽ là ‘anh thích người nào’ sao?
“Hả? Em biết?”
Đường Vũ Địch oán trách nhìn thoáng qua Trương Phàm, “Hóa ra anh giận em là vì chuyện đó.”
Trương Phàm bối rối toàn phần, “Hả?”
“Khi đó em không muốn anh và Chung Lâm làm người yêu là do sợ anh bị phân tâm, ảnh hưởng đến việc học. Giờ thứ hạng trong lần thi thử của anh đã tiến bộ nhiều như vậy, nên, nếu anh thực sự muốn thì làm đi…”
“…” Trương Phàm rốt cục hiểu rõ ý Đường Vũ Địch.
Thế giới trước mắt hình như chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành một tiếng cười châm biếm thật to, nhạo hắn một lần nữa lại tự đa tình.
“Anh, nếu đã thích người ta thì anh phải đi thổ lộ, em ủng hộ anh.”
Ánh mắt Đường Vũ Địch vẫn đẹp đẽ như vậy, vẫn sáng ngời như thế, Trương Phàm nhìn một hồi lại thấy vui vẻ.
“Ừ, đúng là em trai ngoan của anh.”
Đường Vũ Địch, em thật lợi hại.
Em đâu cần anh áy náy, đâu cần anh đau lòng, em lợi hại nhất, chỉ một câu đã có thể đưa anh lên mây, cũng chỉ một câu đã có thể đẩy anh xuống địa ngục.
…
Trương Phàm thực sự tỏ tình với Chung Lâm, hơn nữa còn thành công không ngoài dự tính.
Trương Phàm nén cơn đau dạ dày, dẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha/1329171/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.