Ghế đối diện bỗng kêu ‘kẹt’ một tiếng, Đường Vũ Địch đứng lên, “Tớ đột nhiên nhớ ra mình còn một phần tài liệu quan trọng vẫn chưa đóng dấu, đi trước đây, các cậu cứ từ từ ăn đi.”
Triệu Vũ Minh khó hiểu nói, “Cậu mới ăn có vài miếng mà đã ngừng à?”
Đường Vũ Địch cười cười, nói tiếng ‘gặp sau’ xong liền xoay người bỏ đi. Lâm Băng Nghiên sửng sốt vài giây, sau đó cũng đặt đũa xuống đuổi theo.
Cậu bạn kia thấy thế cười nói, “Có phải đứa nào học giỏi cũng đều ăn ít thế không, bọn nó sống bằng niềm tin à?”
Triệu Vũ Minh nghe xong phì cười, hai người nọ tán gẫu nửa ngày, đồ ăn cũng sắp ăn xong rồi, Triệu Vũ Minh mới phát hiện Trương Phàm ngồi bên cạnh không nói năng gì.
“Phàm Tử, trước đây mày không thể ăn cay cơ mà, hai ngày nay chẳng phải đau dạ dày sao, còn gọi cá trích cay, ngại không chết nhanh được à?”
Triệu Vũ Minh vốn xuất phát từ ý tốt, Trương Phàm nghe xong đột nhiên lại ném đũa rống tướng lên, “Tao con mẹ nó đeo dây đỏ mày cũng quản! Tao mẹ nó ăn ớt mày cũng quản! Tao con mẹ nó đệch mợ! Nhàn rỗi thế thì lo cho tốt chuyện của mày đi!”
“…”
Triệu Vũ Minh mang vẻ mặt kinh ngạc nhất thời không phản ứng kịp. Trương Phàm thở hổn hển vài lượt, hai tay đột nhiên dùng sức túm lấy mái tóc ngắn của mình, giọng khàn khàn nói, “A Minh, xin lỗi, tao phát điên rồi, tao không chịu nổi… Con mẹ nó mày đừng để ý tới tao…”
…
Bọn Đường Vũ Địch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha/1329174/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.