Sáng sớm thứ bảy, khi tiếng chuông cửa vang lên, Trương Phàm vẫn còn đang nằm ngủ. Vốn có thói quen ngủ khỏa thân, hắn tiện tay sờ soạng vớ được cái quần lót liền mặc vào đi ra khỏi phòng ngủ. Hắn vừa ngáp dài vừa mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt thì sợ hết hồn.
“Tại sao lại là cậu?”
Còn tưởng là Trương Bồi Sơn một tuần rồi không về nhà nay đã trở lại.
Đường Vũ Địch trông Trương Phàm rồi hạ đường nhìn, chớp chớp mắt, quay mặt đi chỗ khác, “Tớ tới học với cậu.”
“Ếu nhầm chứ, sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”
Ánh mắt Đường Vũ Địch bỗng lóe sáng, cậu mở miệng nói, “Ừm, hỏi cô chủ nhiệm một câu là biết ngay thôi.”
Trương Phàm nghi ngờ nhìn cậu, “Cứ nghiêng đầu mãi thế không mệt à?”
Đường Vũ Địch vô tội nói, “Cậu không mặc quần áo.”
“…” Trương Phàm không còn gì để nói, “Đều là con trai thì ngượng ngùng cái gì, tôi lại không khỏa thân, cậu thật chẳng giống đàn ông.”
Đường Vũ Địch thản nhiên quay đầu lại nhìn Trương Phàm, “Vậy thì được, tớ vốn nghĩ cậu sẽ xấu hổ.”
“Đệch, đùa ông sao.” Trương Phàm nghĩ mình đã bị vũ nhục.
Đường Vũ Địch tốt bụng nhắc nhở, “Dựng lên kìa.” rồi nhấc chân lướt qua người Trương Phàm đi vào phòng.
“…” Trương Phàm nghi ngờ nhìn theo hướng tay Đường Vũ Địch chỉ, “!!”
Mặt giật giật mấy cái mới bình thường trở lại, Trương Phàm cuối cùng thầm khuyên nhủ chính mình: Sáng sớm có tinh thần vốn là một chuyện rất bình thường, có gì to tát đâu.
Chờ Trương Phàm sửa sang ăn mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha/1329228/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.