Lúc không ở bên nhau, cô cũng biết anh bận, nhưng cũng không ngờ cường độ công việc của anh lớn như vậy.
Vừa về Thượng Hải chưa được hai ngày là lại bay đi rồi.
Mà hôm anh về, đúng lúc Sơ Kiến phải đi Quảng Châu chuẩn bị cho buổi triển lãm. Vì vậy trong điện thoại, Kiểm Biên Lâm đã đối chiếu thông tin chuyến bay của hai người với cô, muốn cố gặp một lần ở sân bay.
Anh sáu giờ hạ cánh, cô bảy giờ cất cánh.
Vốn là thời gian đã eo hẹp, Kiểm Biên Lâm còn trễ giờ, anh vội đến phòng chờ VIP nào đó đã hẹn. Sơ Kiến đang ngồi ở một góc kín đáo, lật tài liệu tiếng Nhật trong tay, cái miệng nhỏ gặm một trái táo nửa xanh không đỏ.
“Ngon không?” Anh rút lấy non nửa trái táo đã lộ hột còn dư lại.
“Cũng được.” Táo có gì ngon hay không ngon, không phải đều là vị táo à? Sơ Kiến chưa tỉnh táo lại, lập tức thấy anh mở miệng, cắn chỗ mình vừa ăn.
“Sao vậy?” Kiểm Biên Lâm khó hiểu nhìn cô.
Quan hệ thay đổi rồi, thành lũy có phần không đánh tan được liền tự nhiên biến mất. Ví dụ như, bây giờ, anh đang ăn trái táo mà cô gần như ăn hết còn dư lại hột. Trước đây trên đời này cũng chỉ có bố mẹ là sẽ ăn đồ cô ăn còn dư, không hề có bất kì chê ghét nào.
Phía sau, mấy nhân viên và Tạ Bân lần lượt ngồi xuống, ba lô này kia để dưới đất, che cho Kiểm Biên Lâm, thoạt nhìn góc này giống một tổ nhân viên vây quanh anh hơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-deo-vi-quyt/874767/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.