“Tay cầm hoa ly ly, uống một ngụm nước sạch, ngẩng đầu, mím môi, ọc ọc ọc phun ra nước~” (Chú thích ①)
Vừa nhấc điện thoại, Thạch Hoài Ngọc đã phải dời di động ra xa vì tiếng nhạc thiếu nhi bảo vệ răng ầm ĩ chói tai.
“Alo, Cục Đá, cậu đến chưa? Bên tớ bọn trẻ sắp đến rồi đây,” Lữ Dương không biết đứng ở đâu gọi điện, giữa một loạt âm thanh ồn ào, anh ta đành phải gào lên.
“Tớ đang ở bến xe buýt chờ xe này,” Thạch Hoài Ngọc phiền muộn nhìn đồng hồ, “15 phút nữa sẽ đến.”
“Này, tớ nghe không lầm chứ? Cậu đang đợi xe buýt đấy à?” Bệnh viện nha khoa của Lữ Dương chỉ cách nhà Thạch Hoài Ngọc hai trạm, nhưng Thạch Hoài Ngọc chẳng giống người sẽ dùng phương tiện công cộng chút nào. “Sao thế, lại chọc giận dì Nhạc à? Tớ đã bảo rồi, cậu vừa từ nước ngoài về chưa được mấy tháng, sao địa vị gia đình từ Thái tử đã nhanh chóng trở thành người quét sân tát nước rồi?”
Chậc, câu này đúng là đâm trúng tim đen.
Từ khi Thạch Hoài Ngọc bước qua tuổi 25, địa vị của anh trong nhà đã lung lay. Sáng nay, anh lái xe đưa mẫu hậu đại nhân đi hội họp cùng mấy bà bạn thân, đúng lúc va phải chuyện “khoe cháu nội thứ hai” của người ta.
Thế là, chìa khóa xe bị tịch thu, bị ném cho hai đồng bạc lẻ rồi đuổi ra khỏi nhà. Mẹ anh muốn anh đi phương tiện công cộng, lẽ nào anh dám không ngoan ngoãn chấp hành?
“Mà này Cục Đá, cậu cũng không còn nhỏ nữa, đúng là nên tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-duong-nho-va-dao-phau-thuat/2912764/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.