Thạch Hoài Ngọc ăn cơm Khương Đường nấu được vài ngày, một trái tim hơn hai mươi năm chưa từng nấu nướng cũng bắt đầu rục rịch. Anh tranh thủ lúc Khương Đường đi học, tự tìm một video hướng dẫn nấu ăn trên mạng, bắt đầu cuộc phiêu lưu trong bếp.
“Khụ, mùi gì thế này?” Khương Đường vừa đến dưới lầu đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Mặc dù bây giờ là giờ cơm, có mùi khói dầu là chuyện bình thường, nhưng mùi này… Đối tượng hướng đến chắc không phải con người đâu nhỉ.
Khi thang máy đến tầng sáu, mùi này càng nồng hơn. Khương Đường lập tức nghĩ đến Thạch Hoài Ngọc đang ở nhà một mình, lấy chìa khóa dự phòng anh đưa cho cậu ra, vội vàng mở cửa.
“Thầy Thạch! Thầy… không sao chứ?” Khương Đường đẩy cửa vào, chỉ thấy Thạch Hoài Ngọc mặc áo sơ mi trắng, bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với vẻ mặt hoảng loạn của cậu lúc này.
“Ở nhà thầy có thể có chuyện gì được?” Thạch Hoài Ngọc buông hai chân đang bắt chéo, đứng dậy khỏi ghế sofa. “Đã 6 giờ rồi, mau vào nấu cơm đi.”
“À, vâng, em vào ngay đây.” Khương Đường vừa đặt cặp sách xuống đi về phía bếp, vừa cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trong bếp vẫn sạch sẽ như lúc cậu rời đi buổi chiều. Mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu của nó. Khương Đường hít thật mạnh, ngửi thấy một mùi chanh trong không khí, lẫn với mùi chanh là mùi khét nhè nhẹ. Nhưng buổi trưa rõ ràng họ không dùng chanh mà?
“Thầy Thạch, thầy còn nhớ khoai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-duong-nho-va-dao-phau-thuat/2912781/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.